Có một vài người đáng để đáng thương, có một vài thì thật sự không cần.
Quản gia đưa đồ ăn và thức uống đến cho bọn họ, sau đó liền lui xuống, không hề có ý muốn nhìn trộm sự riêng tư của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hiếm khi mới thả lỏng, vào trong phòng tắm tắm một cái, đang trong giai đoạn đặc biệt, Diệp Ân Tuấn cũng không làm gì với Thẩm Hạ Lan.
Hai người dựa ở trên ghế salon xem tivi.
Bản tin nước T liên tục phát tình huống thê thảm của kho quân dụng bị nổ, có rất nhiều quân đội đều chạy đến. Đam Mỹ Hay
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hạ Lan phát hiện bóng dáng của Phương Nguyên.
Anh ta trà trộn trong đám người, đội cái nón lưỡi trai, giữa hai hàng lông mày có nhiều hơn một phần tàn khốc và âm trầm so với lúc ở thành phố B.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Toàn thân của Phương Nguyên đều là sự lãnh đạm, giống như biến thành một người khác.
Cô còn nhớ lúc nhìn thấy anh ta ở thành phố B, một bộ dạng công tử phong độ nhẹ nhàng, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy Phương Nguyên, anh thấp giọng nói: “Cái chết của Thành Lâm đã mang đi sự thiện lương cuối cùng của anh ta, có lẽ Phương Nguyên thật sự không muốn tranh quyền, đáng tiếc sinh ra trong một gia đình như thế, không tranh giành thì chỉ có chết. Anh nghe nói Thành Lâm chết thay cho Phương Nguyên, lúc trước người mà Vu Linh muốn giết là Phương Nguyên, là Thành Lâm đã bỏ thuốc anh ta rồi một mình đi đến cuộc hẹn, cho nên mới chết bất ngờ.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan hụt một nhịp.
“Không phải là ngay từ đầu Vu Linh đã nhằm vào Thành Lâm rồi hả?”
“Không phải, anh đã từng nghe Tô Nam điều tra ở trong cục cảnh sát, ngay từ đầu mục tiêu mà Vu Linh và Vu Phong muốn nhằm vào đó chính là Phương Nguyên, Vu Phong làm việc cho tam điện hạ mà. Mặc dù Phương Nguyên không tranh quyền, nhưng mà gần đây bởi vì quá thân thiết với em, cho nên mới bị đưa lên truyền thông. Tam điện hạ biết bối cảnh phía sau em, sợ là Phương Nguyên sẽ sinh ra lòng tranh đoạt, cho nên mới dự định tiêu diệt trước tránh tay họa về sau, chỉ là không ngờ tới Thành Lâm sẽ đi đến cuộc hẹn thay cho Phương Nguyên, hơn nữa còn chuốc mê Phương Nguyên.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
Ấn tượng của Thành Lâm ở trong đầu của cô không sâu, thậm chí là không nhớ rõ hình dạng của người đàn ông kia như thế nào, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy Thành Lâm đối với Phương Nguyên thật sự là tình thâm nghĩa trọng.
“Em cảm thấy có lẽ Thành Lâm chính là một tia ấm áp cuối cùng trên cuộc đời này của Phương Nguyên.”
“Đúng vậy, cuộc chiến trong cung vẫn luôn rất tàn khốc, lúc còn nhỏ thiếu chút nữa là Phương Nguyên đã bị hạ độc chết rồi, người khác còn có mẹ ruột ở bên cạnh lập mưu tính kế cho người ta, nhưng mà Phương Nguyên thì lại không có, chẳng những không có, anh ta còn không được cưng chiều ở trước mặt của tổng thống. Anh ta muốn sống thì phải nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn so với người khác, phải chấp nhận nhiều thứ hơn. Vất vả lắm mới trưởng thành, anh ta không muốn chết đi trong cuộc chiến ở trong cung cho nên mới lựa chọn ra ngoài, tình nguyện có ở trong khu ổ chuột cũng không quay về cung điện vương tử, nhưng mà anh ta đã gặp được Thành Lâm ở khu ổ chuột.”
Diệp Ân Tuấn nói những chuyện mình đã điều tra được.