Nhìn thấy đôi mắt của Diệp Ân Tuấn như là muốn phun ra lửa, Thẩm Hạ Lan lập tức có chút luống cuống.
“Đừng đừng đừng, em cảm thấy chúng ta có thể thương lượng đàng hoàng.”
“Ừm hứm!”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn có hơi ngã ngớn, làm Thẩm Hạ Lan thấy sợ.
Ở bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Tống Đình một lần nữa.
“sếp Diệp, mợ chủ, tam điện hạ đã bao vây toàn bộ thị trấn nhỏ, trước mắt chúng ta không thể đi khỏi được.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên chìm xuống mấy phần.
Tam điện hạ này đúng là làm cho người ta chán ghét.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em tìm Tiêu Nguyệt hỗ trợ, chỉ cần chúng ta muốn đi, em không tin là anh ta thật sự có thể bao vây chúng ta. Tiêu Nguyệt đã kinh doanh nhiều năm như thế, đương nhiên có con đường đặc thù để chúng ta rời khỏi đây.”
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Em liên lạc với Tiêu Nguyệt hả?”
“Có hợp tác một lần, nói đúng ra kho quân dụng của tam điện hạ bị nổ là do Tiêu Nguyệt đã đánh lạc hướng giúp cho em, vì để đảm bảo Diệp Tử có thể an toàn vào nhà tù.”
Thẩm Hạ Lan không hề giấu Diệp Ân Tuấn chuyện gì.
Mặc dù đoán được chuyện này có liên quan với Tiêu Nguyệt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan lại nói tới chuyện hợp tác, nhưng mà vợ của mình làm cái gì, anh đều ủng hộ.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan lại gọi điện thoại cho Tiêu Nguyệt.
Sau khi Tiêu Nguyệt nghe máy, cô còn chưa kịp mở miệng thì bà ta đã lên tiếng trước: “Dì đã cho người đón mọi người, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn liền cho người của mình bắt đầu phân tán, chỉ có Tống Đình đi theo bọn họ.
Dương Tân mang theo Ám Dạ đến Kình Thiên Minh, đây là do Diệp Ân Tuấn đã sắp xếp.
Thế lực của Kình Thiên Minh ở bên này rất lớn, cho dù tam điện hạ có muốn tìm phiền phức gì thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Sau khi làm xong hết tất cả, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Sếp Diệp, Thẩm Hạ Lan, bà chủ phái tôi đến đây đón mọi người.”
Là Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan cũng đoán được là bà ta, nhưng mà vẫn lên tiếng hỏi.
“Không phải là bà đã về Hải Thành rồi hả?”
“Bởi vì chuyện của cô, cho nên tôi phải tự mình đi máy bay trở về, là ý của bà chủ.”
Lời nói của Trương Linh làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sờ.
Xem ra Trương Linh chính là thủ hạ mà Tiêu Nguyệt tin tưởng nhất.
Cô với Diệp Ân Tuấn không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra khỏi khách sạn.
Trương Linh với bọn họ vừa mới bước lên xe đi khỏi, liền nhìn thấy có một đoàn người đang đi về phía khách sạn.