“Mau đưa tôi đến đó.”
Thẩm Hạ Lan hào hứng yêu cầu Trương Linh đưa mình đi.
Trương Linh không còn cách nào khác, đành phải đưa Thẩm Hạ Lan đến trước một căn phòng đóng kín.
“Ở đây nè, nhưng quy tắc ở đây là chỉ đương sự mới có thể liên hệ với người mua, nên dù có chuyện gì xảy ra sau khi vào, tôi cũng không thể đi cùng, cô phải nghĩ cho kỹ, có chắc chắn muốn vào không? Lỡ như xảy ra chuyện gì tôi không thể giải thích với Diệp Tổng nữa.”
Trương Linh ân cần nhắc nhở.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, tôi đi vào chơi một chút, nếu như tôi vào lâu mà không ra, nhớ gọi cho Diệp Ân Tuấn, bảo anh ấy đến cứu tôi.”
“Cô……”
Trương Linh còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã bước vào.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong tối om, không thể nhìn rõ mọi thứ, thậm chí cả đồ đạc trong nhà, nhưng Thẩm Hạ Lan nhạy bén nghe thấy tiếng gió từ sau lưng mình.
Cô nhanh chóng rút về bên phải, giơ ra nắm đấm.
“Bịch” một tiếng, đối phương bị nấm đấm của Thẩm Hạ Lan đấm cho một cái, cạch cạch cạch lùi về sau ba bước.
Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội đuổi theo, dựa vào cảm giác nhạy bén, trực tiếp tiến lên trước túm lấy cánh tay của đối phương, rồi dỡ xuống cánh tay của hắn một tiếng kêu rắc.
Một tiếng rên hừ ập đến, Thẩm Hạ Lan đá một cái về phía phát ra âm thanh.
Một tiếng “rầm”, cánh cửa của ngôi nhà bị bật tung, người đó bay ra ngoài theo một hình parabol.
Ánh sáng chiếu tới, Thẩm Hạ Lan có chút không thích ứng kịp, khẽ nheo mắt lại.
Cô lập tức tìm kiếm bóng dáng của Trương Linh trong đám đông, đáng tiếc người này không thấy đâu nữa.
Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch lên.
Là người hay ma thì đúng thật là chỉ một chút đã thử ra được rồi.
Cô nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, trực tiếp đi tới, nắm lấy cổ áo người kia, cười hỏi: “Bán tin tức?”
“Cô muốn mua tin tức thì phải tuân theo quy tắc, nếu không tôi sẽ không nhận đơn của cô.”
Khoé miệng người đàn ông mang theo vết máu, có chút kinh hãi mà nhìn Thẩm Hạ Lan.
Người phụ nữ này là quá hùng hổ rồi.
Thẩm Hạ Lan vẫn cười một cách tự nhiên.
“Cái này không tới phiên anh không chịu nhận đơn của tôi. Nói, Trương Linh đi đâu rồi?”
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì, cho dù muốn mua tin tức, cô cũng phải trả tiền, cũng phải cho tôi thời gian đi tra chứ. Người phụ này đúng là không hiểu quy củ.”
Người đàn ông vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan trực tiếp siết lấy cằm anh ta, tuy đang cười, nhưng ý cười không đến từ nội tâm.
“Anh cảm thấy người chết có bán tin tức không?”
“Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đây là chợ đen!”
Đáy mắt người đàn ông rõ ràng xuất hiện một tia hoảng sợ.
Anh ta nhìn thấy sát khí trong mắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp để anh ta đi.
Cẩn thận người bên cạnh?
Người bên cạnh mà Mạc Nhiên nói là Trương Linh ư?
Thật đúng là bất ngờ.
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút âm trầm.
Cô trực tiếp ngước mắt nhìn chỗ này một cái.
Chợ đen?
Hay cho Trương Linh.
Nếu cô có xảy ra chuyện ở chợ đen, thì lúc về chỉ cần nói với Diệp Ân Tuấn là mình đòi đến chợ đen mua đồng hồ gì đó, là có thể phủi sạch sẽ cho mình rồi.
Đáng tiếc rồi.