Chỉ trích của Mạc Nhiên khiến Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.
“Mạc Tịch là chiến hữu của tôi, không phải vợ tôi. Tôi căn bản không biết tình cảm cô ấy đối với tôi, Mạc Nhiên, anh đừng nói không thành có.”
“Tôi nói không thành có? Trong thư viết cho nhà khi chị tôi còn sống tràn đầy tình yêu đối với anh, anh đừng nói anh không biết. Một người phụ nữ đối với một người đàn ông có tâm tư thế nào anh nhìn không ra sao?”
Cảm xúc của Mạc Nhiên rất kích động, giọng nói ngày càng lớn, tranh cãi đến mức tai Thẩm Hạ Lan ong ong.
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ có chút tức giận của cô, giọng nói bất giác cũng lạnh đi vài phần.
“Lúc đó tất cả tâm tư của tôi chính là nhanh chóng chữa khỏi vết thương quay về đội huấn luyện, Mạc Tịch có tình cảm gì với tôi, tôi thật sự không rõ.”
“Anh bớt nói linh tinh, tôi không tin! Diệp Ân Tuấn, anh chỉ là muốn thoát thân cho mình thôi, anh thật sự không phải đàn ông!”
Giọng Mạc Nhiên vừa dứt, Thẩm Hạ Lan liền không kiên nhẫn nói: “Anh la lối cái gì? Dù anh la rách cổ họng, chị anh có thể sống lại sao? Mạc Nhiên, tôi nói cho anh biết, người đàn ông của tôi trời sinh chính là như khúc gỗ vì đợi tôi mới ở quân khu. Tình cảm của chị anh anh ấy không cảm nhận được, chứng minh duyên phận của họ không đủ. Dù Mạc Tịch hi sinh vì Ân Tuấn, điều này lại có thể chứng minh điều gì? Anh còn muốn Ân Tuấn làm gì? Cưới bài vị của chị anh về nhà cung phụng, sau đó cả đời vô dục vô cầu trông chừng bài vị của chị anh sao, đây mới là điều đàn ông nên làm sao?”
Mạc Nhiên bị cô mắng nhất thời có chút cạn lời.
“Dù sao cũng không nên là dáng vẻ hiện tại. Chị tôi vì anh ta mà chết, anh ta không nên sống tự tại như vậy!”
“Nói vô ích rồi, anh chính là ghen tỵ. Ghen tỵ gia đình Diệp Ân Tuấn mỹ mãn, ghen tỵ anh ấy có người thương, mà anh thì không có gì cả không phải sao? Hành động lúc đó của Mạc Tịch có lẽ là vì yêu thích Ân Tuấn, có lẽ là vì chức trách của một quân nhân. Tôi nghĩ nếu đổi thành chiến hữu khác, không chừng cô ấy cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Đây là phẩm chất cao quý và tín ngưỡng của một người quân nhân. Người dung tục như anh sao có thể hiểu? Anh biết anh bây giờ giống gì sao? Anh giống như một đứa bé không có được kẹo, không ăn được nho còn ghét nho chua. Sao anh có thể như vậy chứ? Sao anh không lên trời đi? Chuyện như vậy trên đời này rất nhiều, sao anh không đi giải quyết từng chuyện một, đi ghen tỵ gì chứ? Sao không mệt chết anh chứ?”
Thẩm Hạ Lan một hơi mắng nhiều như vậy, bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
“Cho tôi nước! Khát chết tôi rồi, các người không xong với ông xã tôi đâu! Nếu tôi chết, anh còn gì để uy hiếp ông xã tôi?”
Câu này của Thẩm Hạ Lan nói cho Mạc Nhiên xém chút bị ngụm máu của mình nghẹn chết.
“Tôi bây giờ sẽ giết cô!”
Anh ta bỗng giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Thẩm Hạ Lan.
“Anh đừng động vào cô ấy!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn bỗng căng thẳng.
“Mạc Nhiên, anh không phải muốn tôi trả mạng cho chị anh sao? Anh thả vợ tôi ra, mạng của tôi trả cho anh!”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Thẩm Hạ Lan trầm xuống.
“Anh nổi điên gì đó? Anh trao mạng cho anh ta thì em làm sao đây? Con làm sao đây? Anh đừng hòng kêu em nuôi con cho anh. Em mới không muốn mệt như vậy đâu. Nếu anh dám đưa mạng cho anh ta, ngày anh nhập mồ, em sẽ tìm người gả đi. Vừa khéo chuyện tốt cưới hỏi an táng của chúng ta cùng làm, vừa khóc đưa tiễn anh, vừa gọi người khác là ba lấy bao lì xì. Anh suy nghĩ cẩn thận hình ảnh đó đi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn nghẹn đến máu tức lộn ngược.
Người phụ nữ này thật sự cái gì cũng dám nói.
“Thẩm Hạ Lan, em im lặng cho anh.”
Diệp Ân Tuấn cau mày mắng một câu.
“Ai ya, em cũng thành con tin của người khác rồi, anh còn mắng em? Diệp Ân Tuấn, anh có phải không yêu em nữa không?”. Truyện Võng Du
Thẩm Hạ Lan lập tức tủi thân.
“Không phải, anh chỉ là…”
“Diệp Ân Tuấn, anh đừng quên, anh còn thiếu em một nguyện vọng đấy.”
“Cái gì?”
“Anh từng đồng ý với em sẽ mặc đồ phụ nữ ở đầu đường tỏ tình với em, anh còn chưa làm đâu? Bây giờ lại còn hét lên với em! Anh thấy em bây giờ cũng thành con tin của người khác rồi, anh không muốn cho em nguyện vọng này nữa?”