Được bình an từ chiến trường trở về đúng là được ông trời phù hộ.
Cô nuốt nước bọt trong vô thức.
Xe dừng ở góc rẽ theo đúng sự sắp xếp của Trạm Dực, ở đó có một chiếc xe quân sự khác.
Thẩm Hạ Lan và Dư Khinh Hồng đã bất tỉnh cùng lên xe, được bảo vệ đi đến chỗ của ông cụ Tiêu.
Sau khi vào cửa, ông Tiêu đã bảo Dũng cởi dây trói cho Dư Khinh Hồng rồi nhốt cô ta vào phòng cho khách.
“Sao rồi? Cháu không sao chứ?” Khi thằng nhóc Trạm Dực gọi điện thoại cho ông nói cho ông biết về kế hoạch của cháu, tim ông chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Cháu đúng là con bé thối tha, sao cháu lại lớn gan như vậy? Cháu có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bình an quay về, hai mắt lập tức đỏ bừng.
Thẩm Hạ Lan ôm lấy ông cụ Tiêu vào nói: “Ông ngoại, xin lỗi ông vì đã khiến ông lo lắng, cũng may là mọi chuyện đều tốt đẹp.”
“Mọi chuyện tốt đẹp sao? Nếu không phải là có Trạm Dực, không biết bây giờ cháu đã thế nào rồi? Về sau nếu cháu còn dám làm vậy, ông chặt gãy chân của cháu.”
Ông cụ Tiêu vừa nói xong, tự nhiên bên ngoài vang lên tiếng súng nổ dày đặc, cả người Thẩm Hạ Lan lập tức cứng đờ.
Đôi mắt của ông cụ Tiêu cũng nheo lại.
“Dũng, cậu đi xem chút đi, xem xảy ra chuyện gì? Hải Thành lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng súng.”
“Vâng.”
Dũng vừa rời đi, trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng thắt lại.
Dư Dương đúng là chó cùng rứt giậu.
Xem ra Dư Khinh Hồng có một vị trí rất cao trong lòng ông ta.
Dư Khinh Hồng đời này có một người ba luôn bảo vệ mình như vậy cũng coi như là một hạnh phúc.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng nặng nề.
Ông cụ Tiêu bảo người rót cho cô một cốc nước nóng.
Dũng đi nửa tiếng sau mới quay lại.
“Thủ trưởng, cô chủ, Dư Dương dẫn người chặn xe quân sự. Trên xe là tội phạm quốc tế được người của thủ trưởng Trạm dẫn độ từ nước ngoài về. Bọn họ dám cướp tù công khai như vậy, hơn nữa trên người còn có vũ khí. Ông ta giao chiến với người của thủ trưởng Trạm, bị bắn chết tại chỗ rồi. Chắc là ngày mai tin tức sẽ đưa tin.”
Khi Dũng vừa nói xong, lập tức nghe thấy tiếng hét chói tai của Dư Khinh Hồng.
“Mấy người đang nói cái gì vậy? Ba tôi bị làm sao?”
Cô ta chạy nhanh xuống lầu, định lao ra ngoài nhưng đã bị ngăn lại.
“Thả tôi ra! Thẩm Hạ Lan, cô bảo bọn họ cút đi! Tôi phải giết cô! Tôi phải bắt cô đền mạng cho ba tôi!”
“Hỗn xược!”
Ông cụ Tiêu tức giận, một tách trà bị hất xuống đất, vang lên âm thanh chói tai.
Lúc này Dư Khinh Hồng mới nhận ra trước mặt mình còn ông cụ Tiêu.
Dù sao ông Tiêu cũng đã ở trong quân khu mấy chục năm, khí chất và sự uy nghiêm từ người ông tỏa ra khiến cô ta sợ hãi.
“Ông, ông là ai? Ông hung dữ cái gì?”
“Ông ấy là ông ngoại của chúng ta, là ba của mẹ cô.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm Dư Khinh Hồng choáng váng.
Từ trước đến giờ cô ta không biết mình còn có một người ông ngoại.
Cô ta luôn cho rằng Tiêu Ái là cô nhi, dù sao hơn 20 năm qua cũng không thấy Tiêu Ái về nhà mẹ đẻ của mình.
“Cô đừng lừa tôi, tôi…”
“Cãi nhau cái gì? Không có chút quy củ nào cả. Dũng, đem con bé này xuống để cho nó học quy củ, nếu hôm nay nó không đứng đúng tư thế trong quân đội thì không được ngủ.”
Ông cụ Tiêu nghiêm nghị, cơn giận lôi đình của ông ta khiến Dư Khinh Hồng không dám nói gì “Ông ngoại, cháu muốn gặp ba cháu.”
“Nó phạm pháp như vậy, chết là còn may, còn gặp gì nữa? Về sau cháu chính là con cháu của nhà họ Tiêu của chúng ta. Nhà họ Tiêu chúng ta nhiều đời trong quân đội, không được để mất mặt. Cháu ngoan ngoãn ở lại trong nhà cho ông. Hơn nữa đây là khu nhà quân đội, lính canh bên ngoài đều có súng, nếu cháu không sợ thì cứ ra ngoài thử xem.”