“Không liên quan đến cô, do kẻ địch quá mạnh. Tôi sẽ cho người tiếp tục truy tìm chứng cứ. Cô tạm thời ngăn cản Mạnh Điềm Điềm lại. Trước khi chuyện này chưa giải quyết đừng để cô ấy ra ngoài.”
“Được.”
Triệu Tâm Hằng cúp máy.
Một tia tức giận xẹt qua mắt Thẩm Hạ Lan.
Dư Dương thật là quá trớn.
Vốn dĩ cô định từ từ chơi, giờ Dư Khinh Hồng lên máy bay rồi, thế thì cô không khách sáo nữa.
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lam Thần.
“Anh đang ở trên máy bay?”
“Còn chưa, đang ở cổng an ninh.”
Câu này của Lam Thần khiến cho Thẩm Hạ Lan khựng lại, không ngờ tốc độ của hai người cũng khá nhanh.
“Kiểm tra Dư Dương cho tôi, tìm người gây ra mấy vụ quậy phá ở cửa bệnh viện của ông ta, có thể khiến giới truyền thông chú ý là tốt nhất. Ngoài ra, xem thử đời tư của Dư Dương có thể sử dụng được không.
Tôi hy vọng trong một ngày tất cả các sản nghiệp của ông ta đều xảy ra vấn đề, tay chân luống cuống là tốt nhất.”
“Được.”
Lam Thần cúp điện thoại, mở máy tính.
Thẩm Hạ Lan ánh mắt có chút lạnh lùng.
Cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, cũng lo lắng cho Diệp Tranh và Diệp Minh Triết, bản thân lại cứ bị cuốn vào những sự việc này, khiến cô lại có chút khó chịu.
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong tất cả những chuyện này, chỉ ngồi chờ thu lưới.
Cô cũng không thể để mình nhàn rỗi, rảnh rỗi sẽ suy nghĩ lung tung.
Vì vậy Thẩm Hạ Lan trực tiếp đi vào kho chứa đồ.
Tống Dật Hiên tốt xấu gì cũng kết hôn Hồ Ngọc Duyên rồi, anh họ của mình có sao thì cũng phải gửi lời chúc mừng đúng không?
Ông cụ Tiêu đã tặng một ngôi nhà, mình có thể tặng gì được đây?
Thẩm Hạ Lan đến kho chứa đồ, mong tìm được thứ gì đó lấy ra làm quà, lại nhìn thấy áo cô dâu treo trong kho chứa đồ.
Cô mặc bộ váy này lúc cưới Diệp Ân Tuấn tám năm trước, lúc đó cô biết nó không phải là chuẩn bị cho mình, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao hôn lễ cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ là không ngờ Diệp Ân Tuấn không nỡ vứt đi, vẫn để ở đây.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy có chút bực bội.
Nếu không chuẩn bị cho chính mình, là chuẩn bị cho Sở Anh Lạc sao?
Những thứ chuẩn bị cho Sở Anh Lạc vẫn còn ở đây, chẳng lẽ quên vứt đi hay còn có ý gì khác?
Thẩm Hạ Lan phát hiện mình lại suy nghĩ lung tung.
Dựa vào tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với cô, tuyệt đối sẽ không còn tình cảm với Sở Anh Lạc, chiếc váy này hẳn là không có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng tại sao lại không ném đi?
Thẩm Hạ Lan bước tới, đưa tay sờ váy.
Bất kể chất liệu hay kiểu dáng, chiếc váy này đều rất có khí thế, dù đã qua tám năm, Thẩm Hạ Lan vẫn rất thích.
Nhưng nghĩ rằng nó không được may cho chính mình, cô vẫn cảm thấy một chút ghét bỏ.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã đi châu Phi, mình không được làm phiền anh ấy những chuyện tầm thường như vậy.
Thẩm Hạ Lan vươn tay muốn cất chiếc váy đi, nhưng lại phát hiện từ chiếc váy rơi ra một bản vẽ thiết kế, rõ ràng là bản vẽ thiết kế của chiếc váy này, nét chữ quen thuộc bên trên khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Cô vô thức nhặt nó lên, phát hiện số đo bên trên có chút quen mắt, hình như là số đo của cô tám năm trước.
Như để xác minh suy đoán của Thẩm Hạ Lan, tên của Thẩm Hạ Lan được viết ở mặt sau của bản vẽ thiết kế này.
Giờ phút này, tim Thẩm Hạ Lan đập loạn xạ.
Chiếc váy này được thiết kế đặc biệt cho cô sao?
Nhưng không đúng!
Bản thân lúc đầu cưới Diệp Ân Tuấn vì scandal ở tiệc chiêu đãi, thời gian quyết định rất nhanh, làm sao có thể thiết kế áo cưới cho cô ấy được? . Truyện Võng Du
Thẩm Hạ Lan không đoán ra được, nhưng trong lòng lại rộn ràng vui mừng.
Chiếc váy này trước giờ là được làm cho cô sao?
Là vậy sao?
Khóe môi Thẩm Hạ Lan bất giác khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, Tống Đình gọi tới.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát, kìm nén sự vui vẻ, nhanh chóng bắt máy cuộc gọi của Tống Đình.
“Chuyện gì vậy?”
“Mợ chủ, có thể liên lạc với Sếp Diệp không? Tôi có chuyện liên quan đến anh ấy, nhưng điện thoại của anh ấy tắt máy.”
Tống Đình có chút lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Anh ấy đang trên máy bay, Tranh Tranh gặp tai nạn ở Nam Phi, anh ấy đang gấp rút chạy tới, anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
“Có chút chuyện, tôi cần một đội, tôi bên này không có đủ nhân lực.”
Thẩm Hạ Lan nghe Tống Đình nói thì hơi sửng sốt.
Anh ta bên đó đang làm gì? Tại sao lại cần nhân lực?