“Muốn nói thì nói, có chuyện thì bàn, đừng có giày vò anh được không?”
Thẩm Hạ Lan cười xấu xa.
“Em cứ ngồi, ghế sô pha lạnh quá, nhiệt độ trên đùi anh mới thích hợp.”
Bà xã đã nói như vậy, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan bằng ánh mắt si tình.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy Diệp Ân Tuấn lúc này thật đáng yêu.
Cô bóp mặt anh, cười nói: “Xin anh làm giúp em một việc.”
“Bà xã đại nhân, xin căn dặn, giúp đỡ không dám nhận, là chuyện anh nên làm.”
Tính tự giác của Diệp Ân Tuấn thật sự khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy thoải mái.
“Bây giờ thật biết nói chuyện.”
“Đây là tìm đường sống.”
Diệp Ân Tuấn lại ảm đạm liếc nhìn quần của mình, nơi nào đó đã nhỏm cao lên rồi, nhưng dùng không được.
Ông trời ơi!
Loại chuyện khốn khiếp gì đây!
Thẩm Hạ Lan làm bộ không nhìn thấy, nhưng vẫn cười nói: “Giúp em kiểm tra xem Dư Khinh Hồng dạo này làm gì?”
“Em muốn làm gì đấy?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên căng thẳng.
Dư Khinh Hồng lúc đầu đuổi cùng giết tuyệt theo đuổi anh anh vẫn nhớ như in, cả đời này anh cũng không muốn nhìn thấy cô ta. Nếu không có Mike, anh đã khiến Dư Khinh Hồng biến mất khỏi thế giới này rồi.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn phản ứng lớn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
“Chỉ để điều tra xem gần đây cô ta đang làm gì, em muốn cô ta đến Hải Thành ngồi chơi.”
“Em bớt bớt đi.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan, sau đó đặt ngồi xuống ở trên sô pha.
Anh có chút cáu kỉnh đi quanh phòng làm việc nói: “Em lành sẹo rồi thì quên mất cơn đau à? Dư Khinh Hồng tặc tâm không chết với anh, em có chắc muốn cô ta đến Hải Thành không?”
“Em chắc chắn.”
Thẩm Hạ Lan thoải mái cười cười.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, phát hiện người phụ nữ này không phải đang nói đùa, liền nhíu mày hỏi: “Em định dùng thiên tử lệnh cho chư hầu sao?”
“Dư Dương không phải chư hầu, nhưng Dư Khinh Hồng chính là điểm yếu của ông ta. Nếu ông ta khiến cuộc sống của em không thoải mái, em cũng không thể để ông ta ngồi không thư giãn đúng không? Nói với Mike bảo anh ấy đưa Dư Khinh Hồng đến Hải Thành chơi. Đương nhiên sau khi đến chơi ở đâu là do em quyết định.”
Vẻ mặt tự tin của Thẩm Hạ Lan khiến lòng Diệp Ân Tuấn dịu đi phần nào.
“Dù gì thì Mike cũng là anh em của anh. Nếu không đến mức bất đắc dĩ, tốt hơn hết là đừng đắc tội anh ấy.”
“Em biết, chỉ là một Dư Khinh Hồng mà thôi, em không để vào mắt, cũng không có hứng thú giết người.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, em sẽ coi cô ta như một người chị em tốt.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nếu không đồng ý sẽ có chút già mồm rồi.
Anh gọi điện cho Phi.
“Kiểm tra xem Dư Khinh Hồng bây giờ đang ở đâu?”
Không lâu sau, Phi truyền đến tin tức.
“Dư Khinh Hồng gần đây ở nước M. Đang đi cùng Mike.”
Lúc Diệp Ân Tuấn gọi điện cho Mike, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Mike và Diệp Ân Tuấn là anh em bạn bè, dù Dư Khinh Hồng có ra sao thì Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn phá vỡ tình bạn này.
Cô nhìn mọi người trong công ty làm việc chăm chỉ, không khỏi có chút nhàm chám, bất tri bất giác đi đến phòng thiết kế.
“Nhà thiết kế Lisa? Vừa hay, chúng tôi có một bản vẽ thiết kế mà không hiểu lắm, cô xem rồi có thể cho chúng tôi một số chỉ điểm được không?”