Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 128: KHÔNG MUỐN CHO CÔ TA HƯỞNG PHÚC



“Được rồi, em đừng trả lời nữa.”

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn vẫn không thể kiềm nén sự thấp thỏm, nên từ chối câu trả lời của Thẩm Hạ Lan ngay.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh, không biết nên giải thích với anh thế nào về chuyện của Thẩm Nghê Nghê, cô hoàn toàn không muốn Diệp Ân Tuấn dính líu đến Đường Trình Siêu, nên vừa nghe anh nói không muốn nghe nữa, cô thở phào nhẹ nhõm ngay.

Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ như trút đi gánh nặng của cô thì tâm trạng lại buồn bực, anh vốn đang cảm thấy canh gà ngọt lịm vừa miệng bỗng trở nên vô vị tẻ nhạt.

“Tôi không uống nữa đâu, tôi no rồi.”

“Anh chỉ mới uống hai ngụm thôi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn bát canh gà trong tay, rồi nhìn anh hơi buồn bực.

“Tôi bị thương nên uống mấy thứ này đến phát ngấy.”

Diệp Ân Tuấn bịa ra một lý do để từ chối.

Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra anh không vui, nhưng giờ sức khỏe Diệp Ân Tuấn đang yếu, nếu cô nói cho anh biết chuyện của Thẩm Nghê Nghê, chắc chắn anh sẽ chạy tới Mỹ ngay lập tức, với tình trạng sức khỏe hiện nay của anh, đừng nói là thăm Nghê Nghê, chỉ sợ chưa tới Mỹ anh đã ngã xuống trước rồi.

Thấy Diệp Ân Tuấn nổi nóng, Thẩm Hạ Lan cũng không để tâm, cô đổ canh gà vào trong bình giữ nhiệt, rồi lạnh nhạt nói: “Nếu anh đói thì ăn tiếp đi, canh này phải uống nóng, không được để nguội. Mặc dù nó hơi dầu mỡ, nhưng nó tốt cho vết thương của anh, nên anh phải uống.”

Thấy Thẩm Hạ Lan không hề có ý định giải thích mối quan hệ giữa cô và Đường Trình Siêu, Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.

“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

“Ừm, vậy anh ngủ đi, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc anh.”

Thẩm Hạ Lan biết anh đang giận, nên không chấp nhặt với anh, đồng thời còn thuận theo lời anh, điều này càng làm Diệp Ân Tuấn trở nên buồn bực.

Anh định quay mặt đi, nhưng lúc nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Hạ Lan, anh vẫn dừng lại, không khỏi đau lòng.

“Em lên đây đi, chúng ta cùng nhau ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt em đi, người không biết còn tưởng nhà tôi ăn hiếp em.”

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn rõ ràng đang buồn bực nhưng vẫn quan tâm mình, thì chợt mỉm cười, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

“Tôi nằm nghỉ một lát trên giường Minh Triết là được, trên người anh có vết thương, nên đừng làm khổ mình nữa. Nếu anh muốn ngủ cùng tôi, thì mau chóng khỏe lên đi rồi mới bàn chuyện chính.”

Rõ ràng câu nói này đã đâm vào tim Diệp Ân Tuấn.

Anh dứt khoát xoay người, quay lưng về phía Thẩm Hạ Lan.

Thấy anh hành động trẻ con, Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười, anh như trở về Diệp Ân Tuấn của năm năm trước, như thể năm năm qua chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn là bọn họ lúc đó.

Nhưng cô biết, suy cho cùng vẫn có sự khác biệt.

Giữa hai người đã có thêm một đứa con, và khoảng cách năm năm.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nằm xuống giường của Thẩm Minh Triết, cô vốn định nằm yên tĩnh một lát, không ngờ cảm giác mệt mỏi lại kéo tới, làm cô ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn không nghe thấy tiếng Thẩm Hạ Lan, nên quay đầu xem thử thì thấy cô đang lặng lẽ nằm ngủ.

Không giống như năm năm trước, giờ Thẩm Hạ Lan rất thích ngủ cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt cánh tay mình, như tạo thành một tư thế tự vệ bảo hộ mình.

Anh chợt nghĩ tới trận cháy năm năm trước.

Một cô gái mảnh mai vùng vẫy cầu cứu trong đám cháy lớn, cuối cùng bắt đầu trở nên tuyệt vọng, không thể không ôm mình để bảo vệ, Diệp Ân Tuấn bỗng cảm thấy tim mình nhói đau.

Anh lặng lẽ bước xuống giường, cầm một chiếc chăn đắp lên người Thẩm Hạ Lan, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó thay đồ rời khỏi phòng bệnh.

Lúc vệ sĩ thấy Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

“Các cậu bảo vệ bà chủ cho tốt, nếu cô ấy dậy, rồi hỏi tôi đi đâu, thì cứ nói tôi về nhà lấy mấy bộ quần áo một lát rồi quay lại đây.”

“Vâng!”

Diệp Ân Tuấn căn dặn xong thì đóng cửa phòng bệnh lại, rồi đi ra ngoài bệnh viện quân khu.

Lúc anh đến cục cảnh sát, cục trưởng hơi bất ngờ, vội đích thân đi ra ngoài tiếp đón.

“Tổng giám đốc Diệp, anh tới đây có chuyện gì thế? Có chuyện gì cứ căn dặn tôi một tiếng, chắc chắn chúng tôi sẽ dốc sức làm cho anh.”

Diệp Ân Tuấn không hề nói gì về sự ân cần của cục trưởng, mà chỉ lạnh lùng nói: “Sở Anh Lạc đang ở đâu?”

Cục trưởng không hiểu rõ mối quan hệ giữa Sở Anh Lạc và Diệp Ân Tuấn, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nhưng chỉ có một điều là thật, đó là năm năm trước Sở Anh Lạc đã sinh cho anh một người thừa kế, chỉ dựa vào điều này, đã làm cục trưởng không dám lợi dụng tư hình quá mức với Sở Anh Lạc, mặc dù Tống Đình nói sẽ không tính toán thiệt hơn, nhưng cục trưởng thật sự không dám.

Giờ Diệp Ân Tuấn đích thân tới đây, còn hỏi Sở Anh Lạc đang ở đâu, cục trưởng cảm thấy mình làm rất đúng, chẳng phải vợ chồng son này đang muốn làm hòa à?

Diệp Ân Tuấn đích thân tới đây để đón người.

Nghĩ đến đây, cục trưởng cười híp mắt nói: “Sau khi cô Sở tới đây tâm trạng vẫn luôn bất ổn, tôi đã sắp xếp cho cô ấy ở trong ký túc xá đơn, mặc dù đồ ăn không tính là phong phú, nhưng cũng rất vừa miệng, tổng giám đốc Diệp cứ yên tâm, cô Sở sẽ không chịu tội gì ở đây đâu.”

Diệp Ân Tuấn vừa nghe cục trưởng nói vậy thì sắc mặt nhất thời trầm xuống.

“Tôi để cô ta tới đây để hưởng phúc à? Ông sắp xếp thật tỉ mỉ, tôi thấy chỗ này của ông đừng gọi là cục cảnh sát nữa, mà cứ đổi thẳng thành khách sạn đi.”

Nói xong anh hơi tức giận đi vào bên trong.

Cục trưởng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ ông hiểu lầm rồi ư?

Chẳng phải Sở Anh Lạc là người trong lòng của Diệp Ân Tuấn à?

Nghĩ tới dáng vẻ như một hiệu trưởng từ lúc bước vào đây của Sở Anh Lạc, cục trưởng lại hơi mơ màng.

“Tổng giám đốc Diệp, rốt cuộc anh có ý gì?”

“Tôi có ý gì à? Tôi bảo các ông thẩm vấn Sở Anh Lạc, chứ không bảo cô ta tới đây để du lịch hưởng phúc. Giờ cô ta đang ở đâu? Mau dẫn tôi tới đó!”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nên về nói chuyện thật kỹ càng với Tống Đình, xem anh ta đã làm chuyện tệ hại gì.

Cũng may anh đã tới đây, nếu Thẩm Hạ Lan tới nhìn thấy Sở Anh Lạc được đãi ngộ như thế, không biết cô sẽ hiểu lầm anh thế nào?

Vừa nghĩ tới năm năm trước Thẩm Hạ Lan vì hiểu lầm mới chia tay mình, thậm chí còn suýt chết, sắc mặt anh càng trở nên khó coi.

Cuối cùng cục trưởng cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Diệp Ân Tuấn, trong lòng đã hối hận muốn chết, sớm biết Sở Anh Lạc là người anh nhất quyết muốn hành hình, ông cần gì phải làm khó mình như thế?

Vì để mình sống thêm mấy năm nữa, dưới áp lực lớn của Diệp Ân Tuấn, cục trưởng đành phải dẫn anh tới ký túc xá đơn.

Hai người còn chưa đi tới cửa ký túc xá, Diệp Ân Tuấn đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Sở Anh Lạc ở bên trong, cùng với tiếng đồ vật bị ném xuống sàn, anh khẽ nhíu mày lại, rõ ràng rất không hài lòng về chuyện này.

Cục trưởng ngày càng toát mồ hôi lạnh, vội nói với cảnh vệ đang canh giữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô Sở chê đồ ăn chúng tôi đưa không ngon, bảo chúng tôi mời đầu bếp nhà họ Diệp tới đây, chúng tôi thật sự không làm được.”

Cảnh vệ hơi đau khổ nói.

Sớm biết đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng không ngờ chuyện này lại dằn vặt người khác như thế, bọn họ thật sự sắp điên rồi.

Cục trưởng liên tục lau mồ hôi lạnh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười khẩy: “Cô ta muốn ăn cơm do đầu bếp nhà họ Diệp nấu? Cô ta còn muốn làm gì nữa?”

Lúc anh nói, bên trong lại vang lên tiếng đập đồ.

“Mấy người thả tôi ra! Mấy tên không có mắt nhìn như các người, chẳng lẽ không biết tôi là ai à? Tôi là Sở Anh Lạc! Là người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn! Là mẹ Diệp Tranh – người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp! Vậy mà các người dám đối xử với tôi như vây, có phải mấy người không muốn sống ở Hải Thành này nữa đúng không? Tôi phải tìm luật sư, tôi muốn gặp mẹ tôi! Các người thả tôi ra!”

Giờ Sở Anh Lạc đâu còn mang dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa, mà giống như một người đàn bà chanh chua, làm Diệp Ân Tuấn càng nhíu mày hơn.

Sao trước đây anh không hề nhận ra Sở Anh Lạc là người phụ nữ như vậy?

Mấy năm nay, cô ta dựa vào danh tiếng nhà họ Diệp mà ra ngoài hống hách như vậy?

Cô ta là người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn anh?

Ai cho cô ta mặt mũi đó?

Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo, ra hiệu người bên cạnh mở cửa.

Trong giây phút cánh cửa mở ra, một chiếc bình sứ bỗn ném vào mặt Diệp Ân Tuấn.

“Tôi muốn ra ngoài!”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nắm lấy chiếc bình, rồi đặt qua một bên, lạnh lùng nhìn Sở Anh Lạc như một người phụ nữ chua ngoa rồi nói: “Cô muốn ra ngoài để làm gì? Hơn nữa cô trở thành người phụ nữ của tôi từ khi nào thế? Sao tôi lại không biết chuyện này?”

Vừa dứt lời, cả người Sở Anh Lạc liền sửng sốt.

Cô không thể ngờ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ đích thân tới đây gặp cô.

Sở Anh Lạc sửng sốt một lát, một giây sau cô vội chỉnh lại bộ dạng của mình, khuôn mặt như người đàn bà chua ngoa bỗng trở nên tiểu thư khuê các, tốc độ lật mặt này thật sự làm người bên cạnh phải thán phục.

“Ân Tuấn, anh tới rồi? Anh tới đây để đón em ra ngoài đúng không? Em biết anh đối với em là tốt nhất, anh sẽ không để em ở lại nơi quỷ quái này đúng không?”

Sở Anh Lạc nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt đầy hy vọng.

Như thể hôm nay là ngày đầu tiên Sở Anh Lạc quen biết Diệp Ân Tuấn vậy.

Người phụ nữ này là gián tiếp mất trí nhớ, hay thật sự giả điên đến mức không ai có thể sánh lại?

Thẩm mỹ viện của cô đã bị bắt, chẳng lẽ cô không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì ư?

Ánh mắt xa lạ của Diệp Ân Tuấn đã làm Sở Anh Lạc cảm thấy rất bất an.

Cô tiến lên một bước, định nắm lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, cuối cùng đành phải hậm hực thu về, lúng túng nói: “Ở đây tối quá, hơn nữa còn rất yên ắng, em sợ lắm. Ân Tuấn, anh dẫn em về nhà được không? Đã lâu rồi Diệp Tranh không gặp em, em nghe nói thằng bé đã về rồi, em muốn gặp thằng bé. Nhiều năm qua, thằng bé chưa từng rời xa em lâu như vậy.”

Lời nói của Sở Anh Lạc đã làm sắc mặt Diệp Ân Tuấn trở nên khó coi lần nữa.

“Đã đến nước này rồi, cô vẫn thật sự cho rằng Diệp Tranh là lá bài để cô có thể rời khỏi đây à? Sở Anh Lạc, cho dù không có cô, nhà họ Diệp cũng sẽ nuôi nấng Diệp Tranh. Năm năm qua, tôi chăm sóc cô là vì nể mặt Nam Phương và Diệp Tranh mà thôi. Nhà họ Diệp không để tâm đến chuyện nuôi một người vô tích sự, dù gì nhà chúng tôi cũng có rất nhiều tiền, nhưng nếu là người động tay động chân với nhà họ Diệp như cô, thì tôi sẽ không cho phép!”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn mang theo vẻ sắc bén.

Sở Anh Lạc không khỏi co rúm lại, nhưng vẫn vùng vẫy như người sắp chết.

“Ân Tuấn, anh đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu? Năm năm qua, chẳng phải em vẫn luôn đối xử với anh và Diệp Tranh rất tốt ư? Em chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, có thể gây bất lợi gì với nhà họ Diệp chứ? Anh đừng bao giờ nghe lời khiêu khích từ kẻ xấu, bọn họ muốn phá hủy tình cảm giữa chúng ta.”

“Tình cảm giữa chúng ta? Giữa chúng ta có tình cảm gì chứ? Sở Anh Lạc, đến nước này rồi, cô vẫn chưa biết hối cải à?”

Diệp Ân Tuấn bỗng hét lớn, dọa Sở Anh Lạc sợ hãi như một chú thỏ, rồi lùi về sau một bước, vành mắt đã đong đầy nước mắt, như đang chịu đựng nỗi oan ức rất lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv