Ban đầu, Diệp Ân Tuấn không có ý định đối phó với Từ Hiền Trang, dù sao thì cũng là một cô học sinh nhỏ không có bối cảnh gì hết, không đáng để anh phải ra tay nhưng mà nếu như cô ta có ác ý nhằm vào Thẩm Hạ Lan, vậy thì đừng có trách anh triệt đường sống của cô ta.
Phi biết là Diệp Ân Tuấn nổi giận, anh ta vội vàng đi làm theo. Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, thần sắc trong đôi mắt vẫn luôn không thay đổi, lạnh lẽo mang theo một tia tàn nhẫn.
Anh trực tiếp lấy áo khoác đi ra khỏi cửa. Lúc Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện, Hồ Ngọc Duyên đang khuyên Tổng Dật Hiên ăn cơm.
“Hồ Ngọc Duyên, tôi bị thương ở chân chứ không phải là ở tay, tôi có thể tự mình ăn mà”
“Ai nha, em đút cho anh ăn là cho anh bớt việc, nhanh há mồm ra đi”
Hiện tại, chuyện gì Hồ Ngọc Duyên cũng đích thân đi làm, thậm chí quần lót của Tống Dật Hiên cũng là do cô ta giặt, làm cho Tống Dật Hiện cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hồ Ngọc Duyên không phải là đại tiểu thư hả?
Chỉ sợ là chắc cũng chưa từng giặt quần áo của mình?
Thế mà lại giặt đồ lót cho anh ta. Tống Dật Hiên cảm thấy ở cùng với Hồ Ngọc Duyên càng ngày càng áp lực.
Trùng hợp là lúc này Diệp Ân Tuấn lại đến. Chưa có lúc nào Tống Dật Hiên cảm thấy trong mong Diệp Ân Tuấn đến đây như lúc này.
“Diệp Ân Tuấn, anh đến rồi?”
“Hồ Ngọc Duyên, cô đi ra ngoài một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với Tống Dật Hiên” Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.
Hồ Ngọc Duyên là người biết nhìn mắt của người khác, thấy Diệp Ân Tuấn đến đây là thật sự có chuyển tìm Tống Dật Hiên, cô ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Em đi ra ngoài mua sách, hai người nói chuyện với nhau đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em” Tống Dật Hiên không nói chuyện, xem như là chấp nhận.
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp đi ra ngoài. Lúc trong phòng chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên nhíu mày hỏi: “anh đến đây với bộ dạng muốn hỏi tội là có ý gì vậy
chứ? Tôi lại trêu chọc phải anh rồi à?”
“Từ Hiền Trang là ai? Cậu nói rõ mối quan hệ của cậu với cô ta cho tôi biết đi” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tống Dật Hiên có chút tức giận.
“Dựa vào cái gì?”
“Chỉ dựa vào việc cô ta hao tổn tâm cơ nhằm vào Hạ Lan, lý do này đã đủ chưa?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm sắc mặt của Tống Dật Hiên hoàn toàn thay đổi.
“Anh nói gì mà sao tôi nghe chẳng hiểu gì vậy? Anh chắc chắn Từ Hiền Trang nhắm vào Thẩm Hạ Lan sao?” Tống Dật Hiên ngơ người ra.
Anh ta không sao tưởng tượng được tại sao một sinh viên như Từ Hiền Trang lại nhằm vào Thẩm Hạ Lan, hơn nữa cô ta biết Thẩm Hạ Lan kiểu gì?
Diệp Ân Tuấn nhìn biểu hiện của Tống Dật Hiên, biết bây giờ anh ta cũng không hiểu đã có chuyện gì, có lẽ còn không biết bộ mặt thật của Từ Hiền Trang, không nhịn được mà nhíu mày.
“Còn nhớ Trương Mẫn không?”
Đã qua lâu như vậy rồi mà Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhắc tới Trương Mẫn, khiến mặt mũi Tống Dật Hiên không được vui vẻ là bao. Đối với anh ta, Trương Mẫn chính là một cái gai trong ngực, tuy cô ta đã chết nhưng cái gai ấy đã chui vào máu thịt của Tổng Dật Hiên rồi.
“Anh đang muốn nhắc tôi không được để Từ Hiền Trang trở thành Trương Mẫn thứ hai sao?”
“Anh biết như vậy là được rồi, có một số việc tôi không muốn nói nhiều, tôi tới đây là vì muốn nói cho anh biết tất cả những gì Từ Hiền Trang đã làm với Hạ Lan, tôi muốn cô ta phải trả cái giá xứng đáng, nếu cô ta vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy tôi đành phải vô tình thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy đi luôn.
Khi anh đi qua cửa phòng, Tống Dật Hiên chợt nói một câu: “Tôi chẳng thân quen gì với cô ta cả, anh muốn làm sao thì làm, không cần báo cho tôi, tôi lại càng không ra mặt vì người không liên quan”
“Tốt nhất là thế”
Diệp Ân Tuấn đi rồi, Tống Dật Hiên lại khẽ nhíu mày. Trước đây chỉ là anh ta thấy cuộc sống của Từ Hiền Trang khó khăn nên mới giúp đỡ, ai ngờ lại kéo tới nhiều rắc rối cho Thẩm Hạ Lan như vậy? Tống Dật Hiên vội vàng gọi điện cho trợ lý của mình.
“Điều tra quan hệ giữa Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan cho tôi, tôi muốn tất cả tư liệu kỹ càng tỷ mỉ, gửi tới điện thoại cho tôi.”
“Vâng thưa Sếp Tổng”