Thẩm Hạ Lan cũng bất ngờ.
“Cậu làm việc ở đây hả?”
“Chị đây còn đi làm à? Viện trưởng gọi điện thoại cho tớ nói là có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông làm phẫu thuật rất khó khăn, đúng lúc tớ cũng đang ở Hải Thành, cho nên liên lạc tớ đến đây làm phẫu thuật.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi lập tức khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Tống Dật Hiên.
“Người bệnh tên là gì, có phải là Tống Dật Hiên không?”
“Hình như là vậy.”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mong cậu chữa khỏi cho anh ấy.”
“Tình huống gì vậy? Tống Dật Hiên là gì của cậu, quan tâm như thế? Diệp Ân Tuấn, anh chỉ mặc kệ thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười nhạt: “Tống Dật Hiên là anh họ của vợ tôi.”
Lúc hai chữ anh họ này chui vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan.
Anh họ hả?
Sao lại có thể?
Lúc này, Từ Hiền Trang mới phát hiện mặc dù Thẩm Hạ Lan lo lắng nhưng mà tình cảm trong đôi mắt lại không liên quan đến tình yêu.
Trong lòng của cô ta đột nhiên được khai sáng.
Anh họ.
Ha ha.
Lại là anh họ.
Như vậy không phải đại biểu là cô ta vẫn còn có cơ hội à?
Trên mặt của Từ Hiền Trang xuất hiện thêm ý cười.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo tay của Tiêu Niệm Vi rồi nói: “Mặc dù tớ không biết tình huống của anh ấy như thế nào, nhưng mà lại có thể khiến cậu đến làm phẫu thuật, tất nhiên là rất nghiêm trọng, cậu phải…”
“Được rồi, tớ sẽ dốc hết toàn lực, ok chứ?”
Tiêu Niệm Vi vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan rồi đi vào trong.
Khóe mắt của Diệp Ân Tuấn lướt nhìn Từ Hiền Trang.
Anh hoàn toàn nắm bắt được biểu cảm của cô gái này.
Xem ra là mùa xuân của Tống Dật Hiên đã đến rồi.
Anh cũng không cần phải phòng bị Tống Dật Hiên đến đào góc tường nhà mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nói với Từ Hiền Trang: “Tôi sẽ cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên ra, nói cho cô biết mật mã, cô hỗ trợ đi đóng tiền viện phí đi.”
Từ Hiền Trang và Thẩm Hạ Lan đồng thời ngây ngẩn cả người.
“Diệp Ân Tuấn, có ý gì chứ? Em đã nói là em sẽ trả tiền mà.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này thật sự quá ích kỷ rồi!
Tống Dật Hiên đều đã như vậy, hơn nữa quan hệ máu mủ cho thấy hai người bọn họ là anh em họ, làm sao anh lại không chịu bỏ qua cho Tống Dật Hiên cơ chứ?
Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Cậu Tống vẫn có tiền khám bệnh cho mình, hơn nữa anh còn biết mật mã ngân hàng của cái thẻ đó.”
“Sao anh lại biết?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn lại không muốn nói.
“Em không cần để ý.”
Nói xong, anh lại cho người lấy thẻ ngân hàng của Tống Dật Hiên từ bên trong ra, tự mình giao vào trong tay của cô gái.
“Không được, không có sự cho phép của anh ấy, tôi không thể động vào tiền của anh ấy được.”
Từ Hiền Trang trực tiếp từ chối.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi với vợ tôi ra ngoài vội vàng cũng không có mang theo tiền, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên không có tiền trả thì không thể làm phẫu thuật đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô bác sĩ vừa mới đi vào trong là Quốc Tế Nhất Đao, người trên toàn thế giới đều xếp hàng để cô ấy làm phẫu thuật, một cuộc phẫu thuật của cô ấy có giá trị không nhỏ đâu. Tiền trong điện thoại của tôi với vợ cũng có hạn, cho nên nếu như cô không quẹt thẻ, vậy thì cuộc phẫu thuật này coi như…”
“Tôi đi, tôi lập tức đi ngay.”