Diệp Nghê Nghê ăn no rồi liền nhớ Diệp Ân Tuấn à.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
“Diệp Nghê Nghê, thương lượng một chút đi, con đừng có cứ quấn lấy chồng của mẹ được không?”
“Để con suy nghĩ một chút, nhưng mà phải xem xem mẹ mua chuộc con như thế nào?”
Diệp Nghê Nghê nghiêng nghiêng đầu nghịch ngợm, le lưỡi với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quả thật bị làm cho tức chết.
“Phản rồi phản rồi, thế mà mẹ là bị một đứa con nít uy hiếp.”
“Hì hì.”
Diệp Nghê Nghê lại lộ ra nụ cười lần nữa.
nhìn con gái của mình vui vẻ như thế, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả lỏng.
Khi bọn họ về đến nhà, Diệp Ân Tuấn cũng vừa mới trở về, nhìn thấy hai mẹ con xuất hiện cùng nhau, anh không khỏi ngây ra một lúc.
“Hai người đi đâu thế?”
“Không nói cho anh biết.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhét Diệp Nghê Nghê cho Diệp Ân Tuấn, thở phì phò nói: “Nè, trả tình nhân nhỏ lại cho anh đó.”
Nói xong, cô liền đi vào trong cửa.
Diệp Ân Tuấn ngơ ngác nhìn Diệp Nghê Nghê rồi hỏi: “Con chọc mẹ con giận rồi hả?”
“Đâu có đâu, con chỉ nhớ ba mà thôi.”
Hai tay của Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy cổ của Diệp Ân Tuấn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tới.
“Ba ơi, con thật sự rất nhớ ba.”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đều muốn hòa tan.
“Ba cũng nhớ con nữa, nhưng mà sau này con đừng nói chuyện như vậy với mẹ được không?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì mẹ sẽ ghen đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê không vui.
“Nhưng mà con cũng sẽ ghen mà, ba cũng không chịu suy nghĩ cảm nhận của con hả?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Nghê Nghê quá đáng yêu, anh cười nói: “Nghê Nghê là một công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu, chắc chắn trong tương lai sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử sẽ thương yêu con giống như là ba, khi đó chỉ sợ là ba muốn giữ con ở bên cạnh con cũng sẽ không chịu ở bên cạnh của ba đâu.”
“Mới không có đâu, cả đời này con đều yêu ba.”
Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa ôm cổ của Diệp Ân Tuấn làm nũng.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều ôm cô bé vào trong nhà, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vội vàng đi ra ngoài, trong lúc nhất thời liền ngơ người.
“Vừa mới về, em lại muốn đi đâu vậy?”
“Có một chút chuyện phải ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan đi rất vội vàng, trông có vẻ như rất gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn vội vàng giao Diệp Nghê Nghê cho Lưu Nghệ, nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan lại rồi nói: “Đi đâu, anh đưa em đi.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút rồi nói: “Anh có rảnh không?”
“Tạm thời vẫn rảnh, chuyện công ty có Phi xử lý rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất với anh đó chính là ở cùng em và con gái.”
Diệp Ân Tuấn nói xong rồi lại nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê thấy mình bị ba vứt bỏ, không khỏi bĩu môi.
“Dì Lưu, cháu cũng phải tìm bạn trai, thật là đáng ghét, lại ném một mình cháu ở đây.”
Khóe miệng của Lưu Nghệ co rút.
Con nít thời bây giờ trưởng thành sớm như vậy hả?
Mới có bốn tuổi đã muốn tìm bạn trai?
Cô ta sắp hai mươi lăm tuổi rồi mà còn không có bạn trai, có phải là quá kém cỏi rồi không.
Lưu Nghệ cảm thấy mình bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan không hề biết lý tưởng to lớn của con gái mình, bị Diệp Ân Tuấn lôi kéo lên trên xe rồi sau đó mới nói: “Anh cũng đâu có hỏi em muốn đi đâu?”