“Được.”
“Anh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Tô Nam. Sớm ngày chữa khỏi bệnh đau thần kinh. Anh coi, Tô Nam cũng có dễ dàng gì đâu, Tử Đồng mang thai bụng lớn như vậy rồi, còn có Tô Thanh phải chăm sóc nữa, nếu như Tô Nam ở chỗ anh lâu quá, thì anh sẽ khiến nhiều người hận đó, biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan dặn dò.
Khoé môi Diệp Ân Tuấn cong lên một nụ cười dịu dàng.
“Được.”
“Còn nữa, mỗi ngày đều phải nhớ em. Tuy em mới về, nhưng không phải không cần nhớ em. Nếu như điều kiện cho phép, anh phải nhắn tin chúc em ngủ ngon, buổi sáng tốt lành, nếu như anh đau thần kinh thì cũng không được giấu em, như vậy sẽ khiến em cảm thấy anh không coi em là vợ.”
“Được.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đúng là một người chồng tốt, Thẩm Hạ Lan nói gì anh cũng nói được.
Tô Nam rùng mình một cái, trêu chọc: “Hai vợ chồng các người có thấy ớn lạnh không? Con cũng lớn như vậy rồi, còn õng à õng ẹo như vậy, không thấy mất mặt à.”
“Cút!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy cái bóng đèn Tô Nam này quá chói mắt, đáng tiếc cũng không kêu anh ta rời đi, nếu không mình không thể nói chuyện với Thẩm Hạ Lan được.
Không được, anh phải nghĩ cách cho người đưa điện thoại tới.
Bà xã đã nói, mỗi ngày phải nói chúc ngủ ngon và chúc buổi sáng tốt lành với cô.
Diệp Ân Tuấn đang nghĩ như vậy thì nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Anh sắp tới sinh nhật rồi, em hy vọng ngày đó hai chúng ta có thể ra biển.”
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn khựng lại.
Sinh nhật của anh thực ra anh cũng chả nhớ, nhưng tính toán thử, đúng là không còn mấy ngày nữa.
Ý của Thẩm Hạ Lan rất rõ, hy vọng trong mấy ngày này có thể xử lý chuyện cho xong, sau đó cùng anh ra biển trải qua thế giới hai người.
Diệp Ân Tuấn rất mong đợi đối với điều này.
“Ừm, anh sẽ cố gắng.”
“Vậy được, cúp máy đi, ông xã, yêu anh.”
Thẩm Hạ Lan hôn Diệp Ân Tuấn qua điện thoại một cái.
Diệp Ân Tuấn lập tức đỏ mặt.
“Đậu xanh, cậu Diệp, cậu thật ngây thơ trong sáng à nha.”
Tô Nam chọc Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném điện thoại cho anh ta.
“Có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh đau thần kinh của tôi không? Không lẽ cậu là một lang băm?”
Khoé miệng Tô Nam giựt giựt.
“Đại ca à, cậu làm cho rõ, đây là bệnh đau thần kinh, thuộc về bệnh khó chữa OK? Trước mắt thì tôi không có cách, chỉ có thể duy trì bằng thuốc, ngoài ra cậu không được có áp lực quá lớn, cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Nhưng sao cậu không kêu Diêm Vương Sống Trương Linh khám cho cậu? Tranh Tranh ra ngoài cũng mấy ngày rồi? Hay là kêu nó về đoàn tụ đi? Thời gian con cái được nuôi dạy ở ngoài quá lâu, sẽ xa cách với các cậu đó.”
Lời của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn trầm tư một hồi.
“Tôi sẽ sắp xếp.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan bên này cúp điện thoại thì mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút Quả nhiên ông xã chính là thuốc của cô.
Thẩm Hạ Lan cất điện thoại, quay người nói với Lưu Nghệ và Phi: “Đi thôi, về ăn cơm, chắc ông ngoại đã đợi sốt ruột rồi.”
Nói xong, cô mới phát hiện Lưu Nghệ và Phi không thấy đâu nữa.