Tiêu Niệm Vi nhún nhún vai một cái, không có phản hồi gì cả.
Thẩm Hạ Lan liền hiểu rồi.
Diệp Ân Tuấn chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lúc mình đi anh ấy vẫn ổn, bây giờ sao lại đột nhiên xảy ra chuyện rồi chứ?
Anh ấy sao rồi?
Rốt cuộc là bệnh gì?
Hay có người làm anh ấy bị thương rồi?
Đầu não Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.
Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói: “Sao? Cậu muốn về ư?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi sững sờ một hồi.
Về ư?
Chắc chắn là không được.
Mình thuận theo tâm tư của đối phương khó lắm mới về Hải Thành, hơn nữa Diệp Ân Tuấn lại không ở bên cạnh, cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể để cô rời khỏi chứ?
Thẩm Hạ Lan bây giờ chính là một tấm bia, tất cả những người đang nhắm vào bọn họ đều đang để mắt đến cô, nếu như bây giờ cô quay về, nói không chừng sẽ khiến tình hình của Diệp Ân Tuấn càng thêm nguy hiểm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Không cần, tớ tin anh ấy có thể vượt qua được. Đến đây, xử lý vết thương cho tớ, xử lý xong rồi còn phải ra ngoài.”
“Cậu không cần mạng nữa rồi à? còn muốn ra ngoài? Thẩm Hạ Lan, cậu có biết không, cậu bây giờ chính là một tấm bia sống?
Cậu sợ mấy người đó không vào nhà tổ họ Diệp xử trí cậu được đúng không?”
Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn là bị điên rồi.
Người phụ nữ này hễ gặp phải chuyện của Diệp Ân Tuấn là không còn màng đến gì nữa.
Khoan hẵng nói đến chuyện sau khi Diệp Ân Tuấn giết người sẽ thế nào, chỉ nói đến hiện tại một mình cô quay về vốn đã có chút nguy hiểm rồi, cho dù có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu bảo vệ đi nữa, ai có thể bảo đảm không có sai sót gì chứ?
Lam Tử Thất thật sự là lo lắng vô cùng.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cậu quay về rồi, không đi thăm Tống Đình cái sao?”
Lam Tử Thất lập tức trợn trắng mắt nói: “Tớ còn không phải là lo lắng cho cậu? Nên tới thăm cậu trước sao, nếu cậu đã không sao, gan còn lớn như vậy, thì tớ đi thăm nhà bọn tớ đây. Lười ở đây, mắc công bị cậu làm tức chết nữa.”
Nói xong, cô ta hung hăng trợn trắng mắt với Thẩm Hạ Lan một cái.
“Bác sĩ Tiêu, cô coi chừng cậu ấy chút đi, đừng để cậu ấy cứ làm bừa như vậy.”
Lam Tử Thất không an tâm mà dặn dò Tiêu Niệm Vi.
“Được.”
Tiêu Niệm Vi đáp, còn về việc có thể coi chừng được hay không thì cô ta không biết.
Sau khi Lam Tử Thất đi, tai của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút rồi.
“Tử Thất quá quan tâm tớ rồi.”
“Có bạn thân tốt như vậy thật tốt.”
Con người Tiêu Niệm Vi tương đối thanh lãnh, bên cạnh cũng không có bạn bè gì, có chút hâm mộ.
“Xử lý vết thương giúp tớ đi.”
“Nằm sấp xuống đi.”
Tiêu Niệm Vi lấy hộp thuốc tới.
Thẩm Hạ Lan nằm sấp trên giường, khi nghe thấy Tiêu Niệm Vi lấy kéo ra cắt áo sơ mi, không khỏi cắn chặt răng.
Sau khi máu tươi đóng vảy thì rất khó xử lý, Tiêu Niệm Vi tốn rất nhiều công sức mới xử lý xong, cả người mệt như có chút hạ đường huyết rồi vậy.
Mà Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn xụi lơ trên giường rồi.
Đều không phải là người nhiều lời, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường hồi phục nguyên khí, đợi đến khi mở miệng được, câu đầu tiên chính là: “Diệp Ân Tuấn thế nào rồi?”
“Thần kinh đau đến ngất đi, hết cách, bệnh này của anh ta là hậu di chứng của lần trước, nghe nói ngoại trừ Tô Nam thì người khác không dám khám cho anh ta, cho nên bên cảnh sát đã gọi Tô Nam qua đó.”
Tiêu Niệm Vi biết Thẩm Hạ Lan sẽ hỏi, thay vì để cô suy nghĩ lung tung thì chi bằng để cô biết.