“chú út, chú oan uổng cho cháu quá, cháu muốn thử kiểm tra năng lực của mình, nếu ngay từ đầu đã đi tìm người thân nhờ vã thì sao có thể gọi là lập nghiệp được? Nếu như vậy thì cháu ở lại nhà họ Hoắc hay nhà họ Diệp chẳng phải tốt hơn sao.”
“Cũng không phải là không thể, nếu cháu muốn thì chú sẽ giao sản nghiệp nhà họ Hoắc lại cho cháu.”
Hoắc Chấn Đình suy tính rất nghiêm túc.
“Đừng đừng đừng, cháu không có hứng thú với mấy cái sản nghiệp kia.”
Thẩm Hạ Lan vội từ chối.
Đùa sao, nếu thật sự nhận cái sản nghiệp kia của nhà họ Hoắc thì cô còn thời gian đâu mà nói chuyện yêu đương với Diệp Ân Tuấn?
Hoắc Chấn Đình lắc đầu, cũng không ép cô, anh ta cười nói: “Chú ba cháu hôm nay không có ở nhà, chú dẫn cháu ra ngoài ăn nhé?”
“Không được rồi, cháu phải về nhà họ Diệp một chuyến đã. Ân Tuấn đã thành thế này, bây giờ Diệp Tử lại đang mang thai, cháu không biết mấy phóng viên kia có làm khó bọn họ không nữa, cháu phải về xem xét một chút.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này, Hoắc Chấn Đình vô thức nhìn vào bụng Thẩm Hạ Lan, tiếc nuối nói: “Hạ Lan, bây giờ cháu đã có ba đứa con rồi, đừng sinh nữa, cơ thể cháu cũng không biết có thể hồi phục lại như xưa không nữa. Thành thật mà nói, về chuyện này Diệp Ân Tuấn thật đúng là thằng khốn.”
“Chú út, chú đừng trách anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan biết Hoắc Chấn Đình đau lòng cho mình, nhưng đứa bé đã không còn, chuyện này thực sự cũng không thể giải thích rõ được, cho dù đó là lỗi của Diệp Ân Tuấn thì Thẩm Hạ Lan cũng không thể để mặc cho người khác nói chồng mình không đúng.
“Cháu đó, cứ bao che cho hắn ta đi.”
Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi, sau đó kêu tài xế lái xe trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Quả nhiên đã có một số phóng viên canh giữ ở đây, nhưng vì vệ sĩ nhà họ Diệp ngăn lại nên họ không vào được.
Xe của Hoắc Chấn Đình lái thẳng vào nhà tổ nhà họ Diệp, tránh cho phóng viên có cơ hội quấy rầy Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về nhà họ Diệp, Diệp Tử và Triệu Ninh bước ra nghênh đón.
“Chị dâu, chị không sao chứ? Trên mạng nói anh trai em giết người, có thật vậy không? Anh trai em đâu?”
Đời này Diệp Tử rất ít khi ở bên người thân cho nên cô ta đặc biệt quan tâm Diệp Ân Tuấn. Tuy Diệp Ân Tuấn không quá nhiệt tình nhưng với cô ta như vậy là đủ.
Triệu Ninh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng mang theo chút lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng mấy tháng của Diệp Tử, lại nghĩ đến đứa con đã mất của mình thì có chút buồn bã, nhưng cô lại cười nói: “Không sao, chị sẽ lo chuyện của anh trai em, em đừng lo, không phải chị đã về rồi sao?”
“Nhưng mà chị dâu, vết thương của chị đã lành chưa? Trên mạng nói Thẩm Niệm Niệm làm chị bị thương nặng, chị quay về bây giờ có ổn không? Anh trai em biết được thì sẽ rất đau lòng đấy.”
Diệp Tử nghĩ đến vết thương của Thẩm Hạ Lan trong đoạn video ngắn lan truyền trên mạng kia thì liền cảm thấy đau đớn khắp người.
Triệu Ninh vội nói: “Được rồi, để chị dâu vào nhà trước đã, em không thấy sắc mặt chị dâu không tốt sao?”
Lúc này Diệp Tử mới nhận ra sắc mặt Thẩm Hạ Lan không còn chút máu.
“Đúng đúng đúng, chị dâu mau vào đi.”
Diệp Tử kéo Thẩm Hạ Lan vào nhà.
Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: “Dì đâu?”
Diệp Tử vội vàng nói: “Mẹ em nghe tin anh trai em xảy ra chuyện nên sáng sớm đã ra ngoài thăm dò tin tức, hy vọng có thể giúp đỡ anh trai. Chị dâu, chị cũng biết, bây giờ bụng em đã bự rồi, em không thể ra ngoài, mà có ra ngoài cũng không quen ai hết.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì híp mắt lại.
Diệp Tử sinh ra và lớn lên ở Hải Thành mà cũng không có mối quan hệ sâu rộng nào. Vu Linh mới đến Hải Thành được bao lâu mà lại có thể ra ngoài thăm dò tin tức được chứ?
Bà ta muốn dò la tin tức về ai?
Thẩm Hạ Lan vốn không có nói sự nghi hoặc trong lòng mình ra, Triệu Ninh vội vàng bảo người bưng chút nước nóng cho Thẩm Hạ Lan uống.
“Mau ngồi xuống đi, bụng cũng bự rõ rồi, chắc là rất vất vả đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nhớ thời gian mình và Tử mang thai cũng xêm xêm nhau, nhưng bây giờ con của Tử vẫn còn, mà con mình đã không còn nữa, không khỏi có chút buồn, nhưng cô thu liễm cảm xúc rất tốt, không có để Tử nhìn ra rồi cảm thấy khó chịu.
Trên mặt Tử tràn ngập cảm giác hạnh phúc.