Thẩm Hạ Lan và Tiêu Niệm Vi ra khỏi bệnh viện, lái xe của Tiêu Niệm Vi đi đến sân bay, nhưng lúc sắp đến sân bay, một chiếc Ferrari màu đỏ rực lao thẳng về phía họ.
“Cẩn thận!”
Lam Tử Thất sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nắm tay lái, sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút tái nhợt, trên đầu chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh.
Tiêu Niệm Vi bình tĩnh hơn, nhưng khóe miệng có hơi co rút.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đạp phanh, tiếng lốp xe cọ xát trên đất phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Chiếc xe gần như sắp va vào nhau, nhưng cuối cùng đã dừng lại cách nhau một cm.
Tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cánh cửa xe Ferrari đã mở ra.
Phương Nguyên mặc một bộ đồ màu trắng bước xuống xe Ferrari, sau đó đi lại gõ cửa xe của Thẩm Hạ Lan.
Trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bôp một tiếng.
Sau khi biết người chết kia là quản lý của Phương Nguyên thì Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ đến việc khi nào Phương Nguyên sẽ tìm mình, bây giờ còn chưa lên máy bay đã bị Phương Nguyên tìm đến, mặc dù không nằm ngoài dự đoán nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhăn mặt khó chịu.
“Xuống xe, chúng ta nói chuyện.”
Giọng Phương Nguyên khàn khàn, dường như tâm trạng của anh ta không được tốt lắm.
Lam Tử Thất nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Không được đi lại đó, lỡ anh ta chó cùng rứt gậu làm gì cậu thì sao? Đừng quên, bây giờ cậu còn đang bị thương.”
Lam Tử Thất bỗng thấy không vui.
“Cô là bác sĩ kiểu gì đấy, sức khỏe của cô ấy bây giờ như thế nào chẳng lẽ cô không biết.”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, ở đây đợi tớ.”
Thẩm Hạ Lan xuống xe kết thúc cuộc tranh luận.
Trên người Phương Nguyên nồng nặc mùi thuốc lá khiến cổ họng Thẩm Hạ Lan hơi ngứa.
Cô vô thức bóp mũi mình, nghe thấy Phương Nguyên thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối.
“Đi đâu?”
“Trong xe tôi! yên tâm, không lỡ chuyến bay đâu.”
Phương Nguyên nắm rõ hành trình của Thẩm Hạ Lan, điều đó khiến cô hơi ngạc nhiên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, từ trong mắt anh ta, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy sự tức giận hay những cảm xúc nào khác mà chỉ có nỗi buồn và sự đau lòng.
“Được.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy hơi nhói đau.
Cô hiểu rất rõ cảm giác mất đi người mình yêu.
Lúc Diệp Ân Tuấn rơi xuống vách núi ở Vân Nam, Thẩm Hạ Lan quả thật sống không bằng chết, bây giờ nhìn thấy Phương Nguyên cũng như vậy, cô không khỏi nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài.
Mối quan hệ giữa Phương Nguyên và Thành Lâm rất mập mờ.
Nếu tin này là sự thật và Thành Lâm là người yêu bí mật của Phương Nguyên thì loại cảm giác đau khổ này thực sự rất khó chịu.
Thấy Thẩm Hạ Lan lên xe của Phương Nguyên, Lam Tử Thất sợ hãi vội bước xuống xe chạy đến ngăn cản, nhưng đã muộn một bước.