“Cảm ơn anh nhé.”
Lam Tử Thất không từ chối chút nào.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Lam Tử Thất tiến vào phòng bệnh, trong lòng mới an tâm.
Bên này Phi cầm laptop quay lại, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ngưng lại một chút.
“Sếp Diệp, laptop này…”
“Đưa vợ tôi.”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn rời bệnh viện, vừa hay gặp trợ lý Thành Lâm của Phương Nguyên ở cửa.
“Sếp Diệp, Phương Nguyên nhà tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Ở đâu?”
“Quán cà phê bên cạnh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn một cái, gật đầu nói: “Tôi đi hút một điếu thuốc rồi.”
Thành Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta tạo cho người ta cảm giác thờ ơ và xa cách, chỉ cần đứng cạnh anh ta thôi cũng cảm thấy lạnh cóng.
Một người đàn ông như vậy sẽ vì một người phụ nữ mà không màng mọi thứ, thậm chí cho đi tất cả.
Kiếp trước làm bao nhiêu chuyện tốt, kiếp này mới có thể sở hữu tình yêu như vậy?
Thành Lâm không khỏi nghĩ đến chính mình và Phương Nguyên. ‘ Anh ta khẽ thở dài trong lòng, xoay người rời khỏi cửa bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc.
Trong làn khói, không ai nhìn rõ mặt anh.
Diệp Ân Tuấn biết Phương Nguyên lúc này tìm đến mình, có thể là vì nước T xảy ra chuyện. . Truyện Hài Hước
Tính mạng của Thẩm Niệm Niệm anh lấy chắc.
Nghĩ đến vết thương trên lưng Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn lúc này muốn xé Thẩm Niệm Niệm thành tám mảnh.
Anh hung ác hút một điếu thuốc mạnh bạo rồi dập tắt, vừa định đi đến quán cà phê bên cạnh, lại phát hiện một số phóng viên đang sợ hãi trốn trốn núp núp.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Anh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Phi.
“Bảo người của chúng ta lo liệu, đừng để bất kỳ phóng viên nào vào làm phiền việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”
“Được rồi, giám đốc Diệp.”
Phi nhanh chóng đồng ý.
Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn bước vào quán cà phê bên cạnh.
Quán cà phê có rất nhiều người, Phương Nguyên gọi phòng riêng.
Diệp Ân Tuấn tìm thấy phòng riêng của Phương Nguyên, bước vào lại không thấy Phương Nguyên đâu, chỉ có Thành Lâm đang nằm trên bàn ăn, dường như đã ngủ.
Tim anh lộp bộp một tiếng, đột nhiên bước tới, nhanh chóng lật người Thành Lâm lại, thấy rằng Thành Lâm đã không còn hơi thở nữa rồi.
Người mới nãy còn sống nhăn ra đó, chỉ mới chốc lát mà chết rồi.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Anh đột nhiên nhận ra rằng mình đã trúng kế rồi.
Diệp Ân Tuấn có chút cười khổ, cả đời đánh chim ưng, hôm nay lại bị mổ vào mắt.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Diệp Ân Tuấn cũng không trốn tránh, ngược lại lấy thuốc ra hút Lúc cửa phòng được mở ra, điếu thuốc của Diệp Ân Tuấn mới hút được mấy hơi.
Rõ ràng đối phương không ngờ đến là Diệp Ân Tuấn, nhưng cảnh sát ở phía sau cùng đi đến, ít nhiều cũng có chút sửng sốt.
“Sếp Diệp?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn vẫn theo bản năng hỏi một câu.
Cảnh sát đè thấp giọng nói: “Có người báo cảnh sát nói ở đây có án mạng, chúng tôi đến để xem thế nào.”
“Ừ, xem đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì.
Đối phương đi thử hơi thở của Thành Lâm, sau đó lông mày nhíu càng sâu.