Đôi mắt Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, nhìn đến nỗi tim Thẩm Hạ Lan đập bùm bùm.
Thật là, nếu người đàn ông này thực sự muốn quyến rũ cô, anh không phải làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần đôi mắt phượng xinh đẹp này là có thể hút hồn cô đi mất rồi.
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có chút phiền muộn.
Ghẹo người ta cuối cùng bị ghẹo ngược lại, thật quá không cam lòng mà.
“Em đói rồi.”
“Muốn ăn gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan di chuyển có chút buồn cười.
Vợ anh vẫn lém lỉnh, dễ thương như vậy.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa mái tóc của cô, khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút phản kháng.
“Em không còn là con nít nữa, đừng sờ đầu em.”
Nói rồi, cô lại bất giác nhìn đến túi tài liệu trên bàn.
“Cái này là cái gì?”
Cô với tay lấy qua.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, Thẩm Hạ Lan sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này.
“Tư liệu video Tống Đình bị đụng trúng.”
“Tìm ra tài xế gây tai nạn rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Lam Tử Thất điều tra chuyện này mà rất lâu cũng không có tin tức, bên Diệp Ân Tuấn cũng không có tìm ra manh mối, hiện tại đột nhiên có manh mối, Thẩm Hạ Lan ngược lại cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Ừm. Nhìn xem.”
Dưới sự gợi ý của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mở túi tài liệu, tuy rằng mặt tài xế bên trong chỉ là góc nghiêng, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy có chút quen thuộc.
Tài xế này, chắc chắn cô đã nhìn thấy hắn ta ở đâu rồi!
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn đương nhiên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan thay đổi.
“Em dường như đã nhìn thấy người này ở đâu đó.”
Đầu óc Thẩm Hạ Lan không hữu dụng lắm, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trí nhớ của cô quả thực không còn tốt như trước, nhưng người đàn ông này thực sự rất quen.
Khi Diệp Ân Tuấn nghe cô nói câu này, không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Đã gặp rồi? Ở đâu?”
“Em không nhớ được, em chỉ cảm thấy quen thuộc.”
Thẩm Hạ Lan càng muốn nhớ rõ ràng, lại càng nhớ không ra.
“Không nhớ nữa, nhớ ra rồi nói, anh không vội.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, không khỏi có chút lo lắng.
“Nhưng Tử Thất rất muốn biết hung thủ là ai, đầu óc em gần đây làm sao thế không biết?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời gấp gáp, tự tát vào đầu mình.
Diệp Ân Tuấn vội vàng bắt lấy tay cô, đau lòng nói: “Có ngốc không? Làm vậy em có thể nhớ ra được à? Đừng nhớ nữa, nếu như đã quên, rồi sẽ nhớ ra thôi. Bây giờ em vẫn còn đang ốm, những thứ này cứ để đó đi, để anh giải quyết, dù sao Tống Đình cũng là người của anh, anh sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu. “
“Tài xế này chỉ là một công cụ thôi đúng không? Đứng sau anh ta là ai?”
Thẩm Hạ Lan không ngốc.
Không ai lại tự mình đi làm chuyện này, nhất là khi thân phận của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan trong Hải Thành vẫn không thể lay chuyển được.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói, Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.
“Ừm, người đứng sau anh ta là Vu Phong. Em đoán không sai, chuyện này có lẽ có liên quan với Thẩm Niệm Niệm.”
“Không phải có khả năng, là cô ta. Lúc đó cô ta cùng em và Tử Thất có mâu thuẫn, làm sao không đi đối phó với Tử Thất cho được?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút âm trầm.