Thẩm Hạ Lan nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, lại ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhan Phi với Huy là thanh mai trúc mã, Huy vẫn cảm thấy Nhan Phi bước chân vào giới giải trí vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng mà giới giải trí là một nơi nước sâu như thế, cô ta nằm ở tuyến mười tám lại muốn hơn người, muốn tranh thủ có tài nguyên tốt, làm sao lại không sử dụng quy tắc ngầm được chứ. Nhưng mà cô ta không nói những thứ này cho Huy nghe, ngược lại còn bởi vì bản thân mình mà không thể nổi tiếng, ngược lại để Huy tin chắc rằng Nhan Phi giữ mình trong sạch, cho nên vẫn luôn không có tài nguyên, như thế này càng làm Huy chung thủy với Nhan Phi hơn nữa.”
“Nhan Phi là con gái của bảo mẫu nhà Phương Nguyên, có Phương Nguyên làm chỗ dựa, vốn dĩ cho rằng mình có thể có được chút tài nguyên tốt. Nhưng mà con người của Phương Nguyên ấy, nhận cô ta vào đã coi như là cho bảo mẫu mặt mũi, về phần những cái khác, Phương Nguyên căn bản sẽ không để ý tới. Cho nên lúc anh bởi vì muốn biết một ít chuyện mà đến tìm Nhan Phi, cô ta biết thân phận của anh nên muốn trèo lên anh để có được tài nguyên, từ đó để cho mình nổi tiếng hơn, nhưng mà cô ta chắc chắn sẽ không nói với Huy như thế. Sau khi tính kế anh thất bại thì cô ta nói với Huy là anh nhìn trúng cô ta, muốn cưỡng hiếp cô ta, nhưng mà cô ta liều chết không chịu làm theo, từ đó đã chọc giận anh. Anh không biết người khác biết chuyện này bằng cách nào, em cảm thấy cô ta là một con hồ ly tinh muốn quyến rũ anh, cho nên Nhan Phi mới chết, nói như vậy em đã hiểu chưa?”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan nghe hiểu, nhưng mà lại cảm thấy mình rất oan uổng.
“Chuyện này căn bản không có một chút quan hệ nào với em mà?”
“Đúng là không có, nhưng mà Huy vẫn tin vào những lời mà Nhan Phi đã nói, anh ta không có khả năng tin tưởng những người không có liên quan gì tới anh ta, dù sao thì một minh tinh nhỏ tuyến mười tám, cho dù anh không có được đi nữa thì cũng không tới mức chơi chết cô ta, điều mà có thể giải thích duy nhất đó chính là lòng đố kỵ của phụ nữ.”
Diệp Ân Tuấn càng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan càng thấy oan uổng hơn nữa.
“Em ghen tị với cô ta thì được cái gì, huống hồ gì cái chết của Nhan Phi cũng không có liên quan gì tới em.”
“Được rồi, Huy cho là như vậy, em có thể làm cái gì?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy buồn bực.
“Chuyện này đều là do anh.”
“Đúng vậy, là do anh, là do anh đã không xử lý tốt, trước đó không biết sự tồn tại của Huy, để em phải chịu ấm ức. Nhưng mà em yên tâm đi, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.”
Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, đương nhiên không hi vọng Thẩm Hạ Lan nhúng tay vào chuyện của Huy.
Thẩm Hạ Lan cũng nghe ra.
Nếu như những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, vậy thì từ đầu đến cuối Huy đều cảm thấy Nhan Phi là một cô gái tốt băng thanh ngọc khiết, vậy thì đương nhiên sẽ không nhận được tin tức gì có tác dụng từ trong miệng của anh ta rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau hơi khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không nỡ nhìn thấy cô như thế này, anh thấp giọng nói: “Nếu như em đau không chịu được thì cứ cắn anh đi.”
“Em cũng không phải là chó, không có gì đâu, nhịn một chút là được rồi?”
Thẩm Hạ Lan cắn răng, sau lưng đã thấm ướt mồ hôi.
Ướt nhẹp, rất khó chịu.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô khó chịu vặn vẹo người, anh vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh vặn một chậu nước nóng, cầm cái khăn vắt một cái liền muốn cởi quần áo của Thẩm Hạ Lan ra.
“Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan đề phòng lui ra phía sau, ánh mắt đó giống như là đang đề phòng một con sói.
Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Lau người cho em thôi.”
“Tự em làm được.”
“Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng nhìn thấy chứ? Còn ngại ngùng cái gì nữa?”
Diệp Ân Tuấn thích nhất chính là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Hạ Lan trở nên đỏ bừng.
Thẩm Hạ Lan cắn môi trừng mắt liếc nhìn anh, nhưng mà cũng không tiếp tục khó chịu nữa.
Diệp Ân Tuấn lau cho cô một lần, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan nằm lì ở trên giường đã ngủ thiếp đi.
Anh đau lòng mặc quần áo lại cho Thẩm Hạ Lan, không tiếp tục làm phiền cô nữa.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, đó là chuyện của sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Hạ Lan mở mắt ra.
Diệp Ân Tuấn đã không có ở đây, không biết là đi làm đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan hay là đi đâu rồi.