Cô có thể đàn đàn tranh ở đây, nói trắng ra là bởi vì Lam Tử Thất, về phần những người khác đúng là cô không để vào trong mắt, nếu như bọn họ gây ra chuyện quá mức đáng giận, Thẩm Hạ Lan không ngại cho bọn họ chút sắc mặt.
Sau khi trở về đoàn làm phim, Lam Tử Thất vội vàng kéo cô: “Sao lại đi lâu như thế, có người nào bắt nạt cậu hả?”
“Cậu cảm thấy tớ là người dễ bị người khác bắt nạt à?”
Âm thanh hỏi lại của Thẩm Hạ Lan không lớn không nhỏ, lập tức làm không khí xung quanh dừng lại một chút.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, sau đó có ba bốn người đi vào từ bên ngoài, còn mang theo mấy cái thùng.
“Chào mọi người, đây là hoa quả tươi của Sếp Thẩm nhà chúng tôi tặng mọi người, mới được vận chuyển về từ nước ngoài.”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Sếp Thẩm?
Là cô hả?
Cô muốn mời đoàn làm phim ăn hoa quả tươi hồi lúc nào chứ?
Hơn nữa, hình như là hoa quả này không rẻ.
Kinh ngạc như cô còn có những người trong đoàn làm phim.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này cô cũng không hiểu rõ cho lắm, lúc cô không biết nên nói cái gì, người mang theo hoa quả lại tiến lên một bước, vô cùng cung kính mà nói với Thẩm Hạ Lan: “Sếp Thẩm, chúng tôi đã đưa đồ đến đây rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, bọn họ quay người đi khỏi.
Cái này làm cho Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngác.
Là chủ ý của Diệp Ân Tuấn à?
Thẩm Hạ Lan có hơi bực bội, nhưng mà bên tai lại là âm thanh vui vẻ và lời nói cảm ơn của mọi người, bây giờ lại nói không phải là cô tặng hình như là không tốt cho lắm.
Cô nở nụ cười, để mọi người tự phân chia hoa quả cho nhau.
Cái gọi là ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, người ở trong đoàn làm phim bởi vì chuyện này mà thái độ đối với Thẩm Hạ Lan đã khá hơn nhiều.
Lam Tử Thất đi tới dùng cánh tay đụng đụng Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Không ngờ là Diệp tổng nhà của cậu còn biết thu phục lòng người, đây là do sợ cậu bị người trong đoàn làm phim xa lánh hả? Ngày hôm qua tớ còn suy nghĩ cái tên Diệp Ân Tuấn này đúng là một con heo, cậu không ra ngoài làm việc trong một khoảng thời gian dài, vậy mà anh ta cũng không biết chuẩn bị công việc này một chút, không ngờ tới là ngày hôm nay lại có một màn như thế, vẫn là do cậu dạy dỗ tốt, xem ra tối ngày hôm qua hai người trò chuyện không ít nhỉ.”
Đối với lời trêu chọc của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan không biết nên nói như thế nào.
“Tớ ra ngoài gọi điện thoại.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa đi ra ngoài, ở bên ngoài đã có một nhóm người đi tới, người đi đầu rõ ràng là Phi.
“Bà chủ, Diệp tổng kêu tôi mang thức ăn tới cho mọi người, thuận tiện đổi thiết bị mới cho đoàn làm phim luôn.”
Phi đi vào, cười nói: “Đây là của bà chủ nhà chúng tôi tặng mọi người, mặt khác, cũng đổi các thiết bị ở trong đoàn một lần, mọi người lựa chọn dụng cụ âm nhạc của mình rồi thử một chút đi.”
Hành động lần này là do lúc Diệp Ân Tuấn hỏi Phi làm như thế nào mới có thể giúp cho Thẩm Hạ Lan, Phi đã suy nghĩ ra chuyện như vậy.
Chuyện đàn tranh của Thẩm Hạ Lan bị người ta cắt đứt dây đàn không có mấy người biết tới, nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng được coi như là cao thủ máy vi tính, anh muốn xem xem vợ của mình có bị bắt nạt trong đoàn hay không. Anh đã xem hết đoạn video giám sát trong đoàn, không ngờ tới là nhìn thấy có người cố ý cắt đứt dây đàn tranh của Thẩm Hạ Lan, lúc đó anh tức giận hận không thể giải quyết người kia tại chỗ, nhưng mà Phi nói làm như thế này sẽ bôi đen Thẩm Hạ Lan, còn không bằng sử dụng chính sách lôi kéo tốt hơn một chút.