Thẩm Hạ Lan nói rất tự nhiên, Diệp Ân Tuấn thì lại vui vẻ muốn chết. Lam Thần nhận được tin nhắn thì lập tức đi mua quần áo. Diệp Ân Tuấn đi vào nhà tắm trong phòng ngủ, mở vòi nước ra. Nhớ tới vài ngày trước mình còn phát sinh quan hệ với Thẩm Hạ Lan ở nơi này, anh không khỏi nhiệt huyết dâng trào. Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ mang đàn tranh vào trong thư phòng, sau khi đặt ở đó thì bắt đầu điều âm. Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh điều âm ở bên ngoài, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc này lại tươi đẹp yên tĩnh như thế.
Bây giờ có cho Lam Tử Thất mười cái lá gan cũng sẽ không dám về nhà, cô ta chạy đến chỗ của Giang Sơn, nói là thỉnh giáo vấn đề soạn nhạc, lại cứ ở lì ở chỗ của Giang Sơn không chịu đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đã điều âm xong, cô cảm thấy số tiền ba trăm triệu này được tiêu vô cùng đáng, âm sắc của cây đàn này đúng là không phải tốt bình thường.
Sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan đỏ mặt.
“Mặt của Phương Nguyên là do anh đánh?” Lời này không phải là một câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Diệp Ân Tuấn cũng không tránh né cô, anh sảng khoái đồng ý.
“Là anh đã đánh anh ta, làm cho mặt của vợ anh bị hủy, đánh anh ta một trận là nhẹ lắm rồi.”
“Ngây thơ!”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan nóng hầm hập, nhưng mà ngoài miệng thì lại không biểu hiện.
Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm Thẩm Hạ Lan nói cái gì, anh nói tiếp: “Nếu anh ta còn dám làm phiền em, anh sẽ tiếp tục đảnh anh ta, đánh tới lúc fan hâm mộ của anh ta không nhận anh ta nữa thì mới thôi.”
“Đừng có làm rộn, anh ta đã rút khỏi album của Tử Thất rồi, anh phải có chừng mực một chút.” Thẩm Hạ Lan không muốn phải làm lớn chuyện này lên. Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đều đã nói như vậy, đương nhiên Diệp Ân Tuấn không có ý kiến.
“Được rồi, dựa vào mặt mũi của em, anh sẽ tha cho anh ta. À đúng rồi, mặt của em không đi bệnh viện đổi thuốc hả?”
“Một lát nữa em tự thay là được, không có gì đáng ngại”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đóng đàn tranh lại, sau đó tìm hòm thuốc. Mặt có hơi ngứa, cô muốn thay thuốc.
“Để anh làm”
Diệp Ân Tuấn xung phong nhận việc.
Trên người anh vẫn còn có hương thơm vừa mới tắm xong, đột nhiên lại chui vào trong lỗ mũi của Thẩm Hạ Lan, làm cho cô hơi ngây ngốc một chút, đồng thời mặt đỏ tim đập.
“Tự em làm được rồi”
“Em còn phải soi gương, vẫn nên để anh làm đi.”
Diệp Ân Tuấn cẩn thận mở băng gạc ra cho Thẩm Hạ Lan.
Lúc anh nhìn thấy vết thương ở trên mặt của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi đau lòng.
“Đáng chết, anh nên để cho anh ta bị sưng thêm một chút nữa mới tốt” Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Được rồi, cũng không phải là Phương Nguyên cố ý”
“Nhìn chằm chằm vào em còn không phải là cố ý nữa, anh thấy tâm tư đen tối của anh ta chưa bị diệt”
“Nói cái gì vậy, cái gì gọi là tâm tư đen tối chưa bị diệt?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn dùng từ không đúng, Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích, nhưng mà trong đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng không rõ.
Lực tay của Diệp Ân Tuấn rất nhẹ, thậm chí là anh còn thở rất nhẹ. Thẩm Hạ Lan cảm thấy trên mặt hơi ngứa, từ từ, ngay cả lòng của cô cũng đều ngứa ngáy theo. Hô hấp của cô có chút gấp gáp. Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại giống như là không biết cái gì hết, thân thể hơi tiến lên một chút, lồng ngực mạnh mẽ hiện ra ở trước mắt của Thẩm Hạ Lan, mang theo sự dụ hoặc không giới hạn làm cho cô đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô.
Cô không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cũng lùi về phía sau theo bản năng.
“Đừng có cử động”
Diệp Ân Tuấn khẽ quát một tiếng, nửa người trên lại tiến lên thêm một bước, lập tức chạm vào bộ phận nhạy cảm của Thẩm Hạ Lan. Cô kêu lên một tiếng, hai người trực tiếp đụng vào nhau.