Lý Viên Viên bị người ta nói trúng tâm tư, cái mông đau gần chết, lại cảm thấy mặt mình đau hơn.
Cô ta vô thức liếc nhìn Phương Nguyên, thấy ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lùng nhìn mình, không khỏi bật khóc.
“Cô nói tào lao cái gì vậy, tôi là vì Hoàng Như, tôi không phải là vì cái gì khác. Hoàng Như sống không dễ dàng gì, cô là bà chủ trong một công ty mà lại đến chiếm vị trí của cậu ấy, cô quả thật quá ghê tởm!”
“Vậy trước khi sự việc xảy ra, tôi biết là gia đình của Hoàng Như không tốt hả? Hay là nói tôi không tham gia vào nhóm của các cô, các cô có thể dừng lại và không quay hình, nếu như cả đoàn đội bị dừng lại trong vài ngày vì Hoàng Như vô tội, phí tổn thất cô sẽ trả hả?”
Thẩm Hạ Lan làm cho trong nháy mắt Lý Viên Viên không biết phải nói cái gì.
Cô ta khóc huhu, một bộ dạng bị bắt nạt, mà Thẩm Hạ Lan lại hùng hổ dọa người, giống là ỷ thế hiếp người.
Giang Sơn thấy chiều hướng phát triển đến như vậy, vội vàng bước lên nói: “Sếp Thẩm, cô đừng tức giận mà, chuyện này cứ giao lại cho tôi xử lý, tôi đảm bảo là…”
“Để cô ta cút ra khỏi thành phố B, đời này đừng để tôi gặp lại cô ta.”
Giang Sơn còn chưa nói xong thì Phương Nguyên đã trực tiếp mở miệng nói.
Đúng là Lý Viên Viên không thể tin vào tai của mình.
Phương Nguyên nho nhã lễ độ trên màn ảnh tại sao lại ác độc như thế?
“Phương Nguyên, em…”
“Ngậm miệng! Tên của tôi, cô cũng xứng nhắc tới à.”
Phương Nguyên của hiện tại giống như là bị cái gì đó ám, hình tượng khác xa với hình tượng trên màn ảnh.
Lý Viên Viên há to miệng, hiển nhiên là bị kinh ngạc đến ngơ người.
Thẩm Hạ Lan có chút đồng cảm với Lý Viên Viên.
Nhưng mà cô cũng không nói cái gì thêm, trực tiếp lôi kéo Lam Tử Thất lui về phía sau một bước, nói với Giang Sơn: “Thưa anh, chắc có lẽ là ngày hôm nay sẽ không quay phim được đâu, tôi với Tử Thất đi về trước đây.”
“Được được được, xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay, Sếp Thẩm, tôi sẽ xử lý tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục quay phim?”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu cười.
“À đúng rồi, mấy đồ vật bị hao tổn ở đây cứ để tôi bồi thường theo giá, lúc nãy là do tôi xúc động, tôi xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, sau đó kéo Lam Tử Thất ra khỏi phòng chụp.
Sau khi Lam Tử Thất ra khỏi phòng chụp thì thở phì phò nói: “Nhìn Lý Viên Viên bình thường vô thanh vô tức, không ngờ tới lại là một con chó cắn người, lợi dụng dư luận đối phó với cậu, đến lúc đó coi như cậu thảm rồi, đúng là hèn hạ mà.”
“Không có cách nào khác, ai bảo người đàn ông đó cứ nhìn tớ bằng ánh mắt thâm tình như vậy làm gì?”
Thẩm Hạ Lan bất lực nói.
Nghe nói đến đấy, Lam Tử Thất lập tức hứng thú.
“À đúng rồi, mối quan hệ của cậu với Phương Nguyên đó là như thế nào vậy?”
“Nếu như tớ nói cho cậu biết tớ không có quan hệ gì với anh ta, đây là lần đầu tiên tớ gặp anh ta, cậu có tin không.”
Thẩm Hạ Lan rất bất đắc dĩ.
Lam Tử Thất lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nói cái gì cô tin cái đó.
“Lần đầu tiên gặp nhau mà lại nhìn cậu với ánh mắt thâm tình như thế, cậu đã từng đắc tội với anh ta?”
“Không có.”
Thẩm Hạ Lan không có gì nói hơn bất cứ ai.
Cô nói chuyện Phương Nguyên muốn ký kết hợp đồng với Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh cho Lam Tử Thất nghe.
Lông mày của Lam Tử Thất hơi nhíu lại.
“Cậu có kêu Diệp Ân Tuấn điều tra lai lịch của anh ta không?”
“Ở bên kia vẫn còn chưa có tin tức.”