Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt trở nên có chút dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ mù, ánh mắt của Phương Nguyên chiếu trên người cô quá nóng bỏng, còn khiến cô có hơi phản cảm.
“Thưa anh, anh nếu như muốn uống cà phê, tốt nhất uống xong thì đi, tôi đã hẹn bạn, lát nữa sẽ tới, đến lúc đó là không có chỗ cho anh.”
Thẩm Hạ Lan không muốn trực tiếp đuổi người, có điều lời cô nói cũng không khác đuổi người là mấy.
Phương Nguyên hơi sững người, sau đó sờ mũi: “Cô không biết tôi sao?”
“Loại phương thức bắt chuyện này có hơi cũ rồi. Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì tiếp tục cúi đầu, có điều giọng điệu có hơi không vui.
Phương Nguyên sờ sờ mũi, cười rồi nói: “Tôi là Phương Nguyên.”
“Tôi thèm quan tâm anh là ai sao, uống xong thì mau cút!”
Sự kiên nhẫn của Thẩm Hạ Lan đã đến cực hạn.
Giữa cô và Diệp Ân Tuấn hiện nay trong tình trạng khó chịu, căn bản không định yêu đương, nhưng lại có một người đàn ông mắt cao cứ muốn ở đây tìm ngược, cô cũng không khách sáo nữa.
Phương Nguyên vốn tưởng mình báo ra tên của mình thì sẽ được đối đãi khác biệt, không ngờ Thẩm Hạ Lan trực tiếp nổi giận, điều này khiến anh ta không khỏi đờ người.
“Tôi nói tôi tên Phương Nguyên.”
“Tôi nói tôi kêu anh cút, nghe không hiểu tiếng ta sao? Nếu không ta dùng tiếng anh nói một lượt với anh?”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã rất khó coi rồi.
Phương Nguyên thấy cô như này, biết mình còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện không hay, anh ta vội thấp giọng nói: “Đây là phương phức liên lạc của tôi, cá nhân, có chuyện gì cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Hạ Lan không có lên tiếng.
Phương Nguyên chuồn đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi anh ta nổi tiếng mà ngu ngốc như vậy, có điều bởi vì đối phương là Thẩm Hạ Lan, anh ta nhịn.
Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn tấm danh thiếp đó, ném thẳng vào trong thùng rác ở một bên.
Cô tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, đối với chuyện vừa rồi không có chút ấn tượng và ảnh hưởng gì.
Khi Lam Tử Thất xuống, cả người đều tràn ngập sức sống.
“Hạ Lan, đợi rất lâu sao?”
“Không có, mới vừa tới được một lúc.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cả người Lam Tử Thất đều trở nên khang khác.
Cô ấy dường như tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, vầng sáng tỏa ra từ quanh người khiến trước mắt người khác chợt sáng ra, cô đều luôn biết Lam Tử Thất xinh đẹp, có điều khi cô ấy không trang điểm trông thật sự khác với cô ấy bây giờ có trang điểm một chút.
“Sao hả? Bị dung nhan của chị đây mê hoặc rồi phải không?”
Lam Tử Thất huýt sáo với vẻ hơi ngả ngớn.
Thẩm Hạ Lan bị nụ cười của cô lây nhiễm, vội vàng gật nói: “Phải, Tử Thất bây giờ là người nổi tiếng, không thể đắc tội được.”
“Xàm xí. Đúng rồi, nói chuyện này với cậu.”
Lam Tử Thất trực tiếp cầm chiếc kem Thẩm Hạ Lan gọi nhưng chưa ăn nhét vào trong miệng.
“Này, bánh kem này quá ngọt rồi, cậu cẩn thận giọng.”
“Không sao.”
Lam Tử Thất không màng hình tượng mà uống một ngụm nước nói: “Album này nếu như thật sự tung ra, sau này muốn ăn thoải mái như này cũng không được rồi.”
“Cũng phải, vậy cậu cứ thoải mái ăn đi.”
Thẩm Hạ Lan lướt facebook mới biết làm ngôi sao rất vất vả.
“Người soạn nhạc đó sẽ giúp cậu phát hành đĩa hát sao?”
“Sẽ không, cần tự tớ tìm hỗ trợ từ bên ngoài, có điều anh ta sẽ mở cuộc họp báo, có danh tiếng của anh ta ở đấy, tớ cảm thấy chắc không thành vấn đề. Đúng rồi, tớ đã nói với anh ta, tớ muốn kí hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền thông của cậu.”
Lời của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
“Tử Thất, cậu biết đấy, công ty của tớ vừa thành lập, không cho cậu được quá nhiều tài nguyên, cậu nếu như ký hợp đồng với công ty của tớ, khả năng sẽ ngăn cản sự phát triển của cậu, cậu hay là đến công ty lớn đi.”
Thẩm Hạ Lan là thật sự suy nghĩ cho Lam Tử Thất.