Vừa hay lúc này có một ánh sáng chiếu tới, hắt lên mặt của Thẩm Hạ Lan, gương mặt khiến người ta kinh diễm đó lập tức khiến người đàn ông đứng hình.
“Người đẹp, em là cố ý phải không? Muốn chơi cùng anh thì nói rõ, em xinh đẹp như vậy, anh sẽ không từ chối.”
Nói rồi, tay của người đàn ông đã sờ vào cái eo mảnh mai của Thâm Hạ Lan.
“Hừm hừm, cái eo nhỏ này quá gợi cảm rồi.”
Bộ dạng thèm thuồng của người đàn ông khiến Thẩm Hạ La có hơi buồn nôn.
Tâm trạng gần đây của cô luôn rất bực tức, vốn nghĩ rằng Thẩm Niệm Niệm bị bắt, Vu Phong sẽ nghĩ cách bảo lãnh cô ta ra, đến lúc đó cô cũng có thể tra được vụ tai nạn của Tống Đình rốt cuộc là như nào, điều đáng tiếc là Vu Phong hoàn toàn từ bỏ Thẩm Niệm Niệm, hơn nữa một vài tội danh cô không tra ra được cũng quăng lên người Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn bị kết án ba năm tù.
Vì chuyện này ba mẹ Thẩm ngày ngày đến chỗ ở của cô quậy, tốt nhất vẫn là báo cảnh sát giải quyết. Chuyện này khiến Thẩm Hạ Lan bức bối rất lâu, mà cô cuối cùng vẫn là dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn mới mở được công ty điện ảnh và truyền thông cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm xúc đan xen như vậy, lại không có một chỗ phát tiết, không ngờ hôm nay đụng phải một người không cần mạng, mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng tối sầm lại.
“Buông tay!”
“Yo, còn là một cô gái gai góc, anh thích.”
Người đàn ông tưởng Thẩm Hạ Lan đang chơi trò mèo vờn chuột với anh ta, không biết liêm sỉ ghé đầu lại, lại bị Thẩm Hạ Lan tát một cái, sau đó là một đòn quật, trực tiếp quăng người đàn ông đó ra.
Động tác của cô rất dứt khoát, so với khi ở bên Diệp Ân Tuân còn có sức hơn.
“Con mẹ nó cô dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không? Con ả thối tha, cô có tin một câu của tôi thì khiến cô không thể đứng được ở thành phố B không hả?”
Người đàn ông đau tới mức nhe răng nghiến lợi, nhưng không quên uy hiếp Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh đi tới, đôi cao gót cao 10cm trực tiếp giẫm vào bụng của anh ta.
“Á—”
Người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cởi cái tất của anh ta nhét vào trong miệng của hắn, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh anh động tôi xem thử.”
Người đàn ông đột nhiên bị tia lạnh lẽo và sát khí trong đáy mắt cô dọa cho giật mình, muốn nói gì đó, trong miệng còn có đôi tất, chỉ có thể kêu ư ư, cũng không biết là uy hiếp hay là xin tha.
Vừa rồi Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy đánh người xả tức, giờ trút ra lại cảm thấy trống rỗng.
Cô ném lại người đàn ông đó, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Diệp Ân Tuấn sau khi thấy cô rời khỏi, đi ra từ chỗ tối.
“Vừa rồi là cái tay này sờ cô ấy phải không?”
Diệp Ân Tuấn xuất hiện không chút tiếng động, dọa người đàn ông đó bay mất ba hồn bảy vía, còn chưa đợi nhìn rõ bóng người của Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy một tiếng rắc, tay phải của anh ta bị người ta phế rồi.
“Á! Anh…”
Anh ta còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Đừng để tôi còn nhìn thấy người này ở thành phố B nữa.”
Nói xong, Phi ở đằng sau lập tức túm miệng của người đàn ông đó lôi anh ta ngoài.
Thẩm Hạ Lan không hề biết gì về chuyện này.
Cô đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình, cố gắng khiến mình tỉnh táo.
Ba tháng nay tuy sống rất phong phú, nhưng cô cũng biết đáy lòng mình không quên được Diệp Ân Tuấn.
Đối với sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn, trong lòng cô rất phức tạp, vốn dĩ cô có thể từ chối, nhưng ba tháng này Lam Tử Thất ra một album, tiếng vang rất tốt, gần như là hot. Bây giờ có rất nhiều công ty tranh nhau ký hợp đồng với cô ấy, nhưng Lam Tử Thất nói mình có công ty để ký rồi.
Lúc đó thì Thẩm Hạ Lan biết, cô ấy đang đợi cô xây dựng công ty điện ảnh và truyền thông.
Cô còn nhớ những áp lực mà Lam Tử Thất gánh trên người, cho nên cô nhận sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
Cô sao vẫn không buông được chứ?
Yêu một người, nhất định phải chiếm lấy có phải không?
Thẩm Hạ Lan cười chua chát, mở cửa nhà vệ sinh ra đi ra.
Người đàn ông vừa rồi đã không ở đó nữa.