Type: Triển Tiểu Miêu
Căn phòng rất lớn, tất cả các vật dụng đều bằng gỗ, sàn gỗ, bàn gỗ, tủ gỗ, trông rất mộc mạc. Trên chiếc bàn dài sát tường, có đặt một cái lư hương, hương khói vấn vít lượn lờ lan tỏa khắp phòng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Hứa Tâm An bất giác hít vài hơi.
“Ngồi đi.” Cao Kiến Nghiêu đưa tay mời, giọng nói và động tác đều rất có khí chất.
Hứa Tâm An và Long Tử Vy cùng ngồi xuống. Hà Nghĩa và Đổng Khê đứng ở hai bên trái phải của Cao Kiến Nghiêu, hai tay giao nhau đặt trước bụng, thái độ và tư thế rất cung kính. Có một chàng trai bước vào, cúi đầu vừa nhanh vừa khẽ đặt mêm trà có ấm và cốc lên bàn, châm trà đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, Hứa Tâm An và Long Tử Vy, sau đó nhìn Hứa Tâm An và Long Tử Vy làm tư thế “Xin mời dùng”, rồi xoay người cúi đầu trước Cao Kiến Nghiêu, lùi về sau vài bước rồi ra khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối chàng trai đó không nói một câu nào chỉ có âm thanh rót trà vào cốc mà thôi. Sắc mặt Hà Nghĩa và Đổng Khê thản nhiên như không, dường như đã quen với tình cảnh này từ lâu. Cao Kiến Nghiêu đợi chàng trai đó rút đi mới lên tiếng: “Mời dùng.”
Chỉ hai từ mà ngập tràn khí thế, khiến người khác không muồn cũng phải uống vài ngụm. Hứa Tâm An vừa uống trà vừa suy nghĩ, nên nói với Tất Phương, anh xem người ta kìa! Cảnh tượng này, khí chất này, trên người hiện rõ bốn chữ vô hình – Tôi là cao nhân. Đâu giống Tất Phương anh, làm mất mặt thần linh quá.
Hứa Tâm An đang suy nghĩ Tất Phương sẽ phản ứng thế nào thì nghe Cao Kiến Nghiêu hỏi: “Cô tên gì?”
Hứa Tâm An nhìn sang bác mình, nhận ra ông ta đang hỏi cô, vội vàng đáp: “Hứa Tâm An.”
“Cha cô tên gì?”
“Hứa Đức An.”
“Còn mẹ cô?”
Hứa Tâm An ngơ ngác, đột nhiên ý thức được Cao Kiến Nghiêu muốn nói đến thành viên trong gia tộc hàng ma. “À, mẹ tôi là Long Tử Kỳ. Tên của cha tôi đổi lại là Hứa Chiêu An. Nhưng tôi chưa từng gặp họ, tôi được cha Hứa Đức An nuôi dạy.”
Long Tử Vy bèn nói giúp vài lời: “Con là Long Tử Vy, hậu nhân của tiệm Tìm Cái Chết nhà họ Long, cô em gái Long Tử Kỳ là người thừa kế sứ mạng. Hứa Chiêu An là người thừa kế của tiệm Tìm Cái Chết nhà họ Hứa…”
Cao Kiến Nghiêu quét ánh mắt sắc bén sang bà, như đang trách bà dám tự ý chen vào, Long Tử Vy lập tức nghẹn lời, không dám nói tiếp. Đổng Khê ở phía sau Cao Kiến Nghiêu nhìn Long Tử Vy khẽ lắc đầu, ý bảo bà ấy đừng nóng vội.
Cao Kiến Nghiêu nhìn về phía Hứa Tâm An, Hứa Tâm An bị nhìn như thế bất giác chột dạ, song cô vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt ông ta. Nhìn vào mắt của Cao Kiến Nghiêu, cô đột nhiên nhận thấy ánh mắt đó mang đến cảm giác hệt như khi cô nhìn vào mắt của Trần Bách Xuyên. Mặc dù ánh mắt của Trần Bách Xuyên không khiến người ta cảm thấy bị bức bách như của Cao Kiến Nghiêu, song chúng đều mang tời cảm giác có thể nhìn thấu người khác cùng một cảm giác mà Hứa Tâm An nhất thời không thể nói rõ.
Cao Kiến Nghiêu cất lời: “Ta từng nghe nói về nhà họ Long. Lúc còn trẻ, ta từng hợp tác với Long Thời Xương. Lúc đó có mấy pháp sư hàng ma liên thủ, hàng phục được Hoàn Cầu (*) và Thủ Thiết (*) của núi Thái Ngọc.”
(*) Hoàn cầu: Là quá thú mình người đầu chó,có bộ lông vàng trong truyền thuyết.
(*) Thủ Thiết:Là yêu thú trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Hình dáng rất giống trâu, nhưng có đôi sừng to lớn hơ rất nhiều, thức ăn của nó là sắt, chất bài tiết nhọn như thép, có thể dùng làm binh khí.
Long Tử Vy cung kính gật đầu. Long Thời Xương là ông nội của bà, trận chiến đó bà cũng từng nghe ông nội kể lại nhiều lần. Đất trời biến sắc, núi rừng gầm thét, cực kỳ nguy hiểm. Hai con ma thú Hoàn Cầu và Thủ Thiết xâm nhập nhân gian, giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, giới hàng ma truy sát rất lâu mời tìm được tung tích của chúng, cả đám người liên thủ nhốt chúng dưới chân núi Thái Ngọc, cuối cùng quyết chiến một trận sống chết, tiêu diệt tận gốc. Có rất nhiều pháp sư hàng ma hy sinh trong cuộc chiến này, giờ đây trận chiến bi tráng đó đã hòa với núi rừng, mọi người hưởng thụ một cuộc sống an lạc, bận bịu làm việc ở thôn quê và đô thị, không ai hay biết rằng, xưa kia từng có những con người vì chính nghĩa vì nhân dân mà anh dũng quên mình như vậy.
Long Tử Vy nhớ đến thần thái của ông nội khi nhắc lại chuyện xưa, đó là trận chiến oanh liệt nhất trong cuộc đời ông, trước khi ông mất vẫn còn nói dù chết trong trận chiến ấy cũng không có gì hối tiếc. Long Tử Vy có hơi xúc động, bà xiết chặt nắm tay, mãi lâu sau vẫn không ngẩng đầu. Trong tim bà vẫn luôn rực cháy niềm tin hàng ma phục yêu, nên dù tiệm nến của nhà họ Long đã đóng cửa, dù bà không phải là người thừa kế, bà vẫn cố gắng tiếp tục nhiệm vụ hàng ma phục yêu.
“Dùng khả năng vốn có của mình, diệt trừ hết những yêu mà cần phải loại trừ.”
Long Từ Vy luôn nằm lòng câu nói mà ông nội thường nhắc đến, cũng từng nghe một người khác nói câu này, chính Cao Kiến Nghiêu.
Long Từ Vy ngẩng đầu nhìn Cao Kiến Nghiêu, còn ánh mắt của ông ta lại hướng về Hứa Tâm An, vì thế bà cùng nhìn sang Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An đang ngơ ngác, “Hoàn Cầu” và “Chi Thiết (*)” là gì thế nhỉ? Tên của yêu quái à? Cô hoàn toàn không hiểu gì cả. Không ngờ ánh mắt của bác lại khiến cô có cảm giác hệt như lúc đối diện với ánh mắt của Cao Kiến Nghiêu và Trần Bắc Xuyên. Chỉ là tướng mạo và khí chất của ba người không giống nhau, có sự khác biệt rất lớn giữa bác cô và bọn họ. Khi nhìn vào ánh mắt ấy, cô vẫn có cảm giác không thể nói thành lời.
(*) Trong phát âm tiếng Trung từ Hoàn Cầu và Thủ Thiết có âm đọc gần giống với từ Hoàn Câu và Chi Thiết khiến Hứa Tâm An hiểu lầm.
Hứa Tâm An hơi ngẩn người, định nhìn lên Đổng Khê và Hà Nghĩa, chợt thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô vội gật đầu. Thông thường trong tình huống này nên nói vài câu nịnh nọt Cao lão tiên sinh, chẳng hạn như khen ông ta anh dũng, có bản lĩnh cao cường, nhưng cô thấy không nên tùy tiện phát ngôn thì hay hơn.
Bỗng dưng cả căn phòng đều yên lặng, một lúc sau Cao Kiến Nghiêu mới nói tiếp: “Nhà họ Hứa thì ta chưa nghe nhắc đến.”
Giọng điệu để lộ sự khinh thường khiến Hứa Tâm An thấy không thoải mái, rất muốn đáp trả rằng nhà họ Hứa cô đã rất thành công trong việc ẩn dật, song cuối cùng cô vẫn cố nhịn.
Cao Kiến Nghiêu lại nói: “Ta từng may mắn quen biết một chủ tiệm Tìm Cái Chết, ta đoán bác cô đã kể cho cô nghe rồi.”
Hứa Tâm An khẽ gật đầu.
“Người chủ tiệm Tìm Cái Chết đó có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời ta, ông ấy là ân sư của ta, cũng là người thân của ta. Lúc đó ta cứ ngỡ rằng, tất cả người thừa kế sứ mạng của các gia tộc đều rất bản lĩnh, trong tim đong đầy chí lớn, gánh trên vai trọng trách nặng nề, rong ruổi bốn phương như ông ấy.”
Hứa Tâm An nhếch môi, không biết Cao lão tiên sinh nói vậy có phải là muốn cười nhạo cô bất tài vô dụng không.
Cao Kiến Nghiêu lại tiếp tục nói: “Ta nghe Đổng Khê nói, cha mẹ cô đều là chủ tiệm Tìm Cái Chết, là người thừa kế sứ mạng.”
“Đúng vậy.” Hứa Tâm An cẩn thận đáp lời.
“Ta chưa từng nghe nói đến sự tích nào của họ.”
“...” Có phải muốn chỉ trích cha mẹ cô không?
“Bây giờ bọn họ ở đâu?”
“…”Hứa Tâm An không biết nên trả lời thế nào. Cô quay sang bác nhìn bác mình.
Lương Tử Vy nhận ra ánh mắt cầu cứu của Hứa Tâm An, có điều ban nãy bà nói chen vào đã bị Cao Kiến Nghiêu tỏ thái độ không ưng, nên bây giờ không dám nữa.
“Đừng nhìn bác cô, ta đang hỏi cô.” Giọng điệu của Cao Kiến Nghiêu vô cùng nghiêm khắc.
Hứa Tâm An cắn môi. “Họ mất tích rồi. Cha tôi không chịu nổi áp lực cuộc sống nên bỏ đi, mẹ tôi đi tìm ông ấy.”
“Nên họ đã chối bỏ thiên chức, từ chối thiên mệnh.” Cao Kiến Nghiêu lạnh lùng nói, “Nhà họ Hứa chẳng tiếng tăm ta không nói làm gì. Nhưng danh tiếng và uy tín nhà họ Long đời đời để lại không ngờ lại bị hủy hết trong tay của Long Tử Kỳ. Chỉ vì lợi ích cá nhân mà chối bỏ trách nhiệm, mặt mũi ông nội cô đã bị mẹ cô làm mất hết cả.”
Long Từ Vy cúi đầu không dám lên tiếng, nếu ông nội còn sống, chắc chắn cũng nói như thế này. Ngay cả cha mẹ lúc đó cũng vì chuyện của em gái bà ấy mà tức đến sinh bệnh.
Từ sau khi em gái bà ấy bỏ đi, nhà không ra nhà, cửa tiệm cũng ngày một đi xuống. Bà gánh hết trên vai mọi việc trong gia đình, cố hết sức kinh doanh cửa tiệm, nhưng không vực dậy nổi. Việc tìm kiếm em gái tiêu tốn rất nhiều tiền, trị bệnh cho mẹ chữa bệnh cho cha cũng tốn rất nhiều tiền, cuối cùng cha bà mất, nhà cửa nợ nần chồng chất, đến hậu sự cũng không có tiền lo liệu. Bà buộc phải bán đi cửa tiệm cứ mãi lỗ vốn đó.
Sau đó, bà rời khỏi quê nhà đến thành phố này, bà cũng chưa từng oán trách em gái mình, thời gian cứ thế trôi qua, bà cũng không còn nhớ nữa. Bà có mục tiêu sống của riêng mình, bà nhận rất nhiều vụ án, trả hết nợ nần, có chút tích cóp nên mở công ty, quen biết thêm nhiều bạn cùng nghề. Bà vẫn chưa kết hôn, bao nhiêu năm qua luôn mải mê với công việc, luôn thấy thoải mái và vui vẻ.
Nhưng chuyện em gái bà gây ra không thể xóa bỏ được, bản thân bà không có bản lĩnh duy trì được danh tiếng của nhà họ Long. Điều đó khiến Long Tử Vy vô cùng xấu hổ và đau lòng.
Cảm nhận của Hứa Tâm An thì hoàn toàn ngược lại, cô cũng thấy việc cha mẹ bỏ nhà bỏ con đúng là vô trách nhiệm, chuyện đó khó mà cho qua, có điều họ có quyền lựa chọn công việc và cuộc sống của riêng mình. Cũng giống như cô thấy mở quán cà phê sách sẽ có ý nghĩa hơn là kinh doanh tiệm nến, tuy nhiên khi cha cô bảo nhất định phải kinh doanh nến thì cô vẫn làm theo lời ông, cũng tốn rất nhiều tâm tư cho cửa tiệm đó và thấy thành quả không tệ. Cô tình nguyện giúp cha quản lý cửa tiệm nến, nhưng nếu bị bắt ép phải làm việc này, chắc chắn cô cũng cảm thấy hết sức khó khăn và đau khổ, thậm chí chẳng thể làm nổi.
Thiên phú và sở thích của mỗi người không giống nhau, công việc hàng ma lại đặc biệt và nguy hiểm đến thế, dĩ nhiên không phải ai cũng vui vẻ làm. Khi cưỡng ép bắt bản thân mình làm chuyện không phải sở trường cũng không phải sở thích của mình, lẽ đương nhiên người đó sẽ thấy áp lực nặng nề và lắm nỗi phiền não. Hơn nữa, danh tiếng và sự uy tín của đời trước, sao lại bắt người đời sau phải gánh lấy chứ. Những người đời sau có mục tiêu và cách sống của họ, có lẽ họ cũng sẽ đạt được thành công ở lĩnh vực khác, cho dù không được gọi là thành tựu, nhưng sống tốt là được rồi. Bản thân hài lòng với cuộc sống hiện tại quan trọng hơn hết thảy, tại sao phải dùng tiêu chuẩn của người khác để áp đặt lên bản thân mình. Cha mẹ cô đã bỏ đi rồi thì thôi đi, nhắc đến làm gì nữa, vì chẳng biết họ ở đâu, song nói trước mặt bác như thế, khiến bà đau lòng xấu hổ thì thật thất lễ biết bao.
Hứa Tâm An nhìn bác mình, đúng là bà đang rất đau lòng, trong lòng chắc là cũng không phục như cô. Nhưng hôm nay bọn họ đến là có việc nhờ cậy người ta, cô lại là hậu bối trong tất cả hậu bối, nên cô cãi lại thì bác cô sẽ cảng khó xử hơn, nên Hứa Tâm An nhịn.
Cao Kiến Nghiêu luôn nhìn chằm chằm Long Tử Vy và Hứa Tâm An. Qua biểu cảm của Long Tử Vy ông ta nhận ra nhà họ Long vẫn còn một người biết điều, đáng tiếc bản lĩnh chỉ có nhiêu đó thôi, không làm được việc lớn. Còn cô gái nhỏ kia, người thừa kế sứ mạng lại không an phận chút nào, cái gì cũng không biết, chỉ có mỗi cường hồn, đúng là uổng phí thiên phú trời cho, ông ta không thích chút nào.
Cao Kiến Nghiêu nhìn thẳng vào Hứa Tâm An, hỏi: “Cô có muốn nói gì không?”
Có chứ, nhưng cô không muốn vòng vo, thẳng thắn nói vào trọng tâm: “Cao lão tiên sinh, lần này tôi và bác Vy đến muốn hỏi thăm tin tức của Trần Bách Xuyên. Hắn đang định làm chuyện phạm pháp, chúng ta nhất định phải ngăn cản.”
“Đúng là hắn có đến tìm ta.” Cao Kiến Nghiêu nói. Sau đó uống một ngụm trà, người mắt nhìn Hứa Tâm An, “Đổng Khê bảo với ta, Trần Bách Xuyên muốn đoạt hồn cô, nhưng không thành công.”
“Đúng vậy.”
Cao Kiến Nghiêu chậm rãi nói: “Theo như ta biết, pháp lực của Trần Bách Xuyên rất cao cường. Còn cô?”
“Tôi không có pháp lực.” Hứa Tâm An trả lời rất thẳng thắn.
“Vậy tại sao hắn không lấy được?” Cao Kiến Nghiêu hỏi.
Hứa Tâm An chau mày, cô nghĩ Cao Kiến Nghiêu đang chất vấn tính chân thật trong lời nói của cô. Cũng khó trách, dù sao chuyện này ngoài cô và Tất Phương thì không ai nhìn thấy, mọi người đều nghe kể lại.
“Tôi có bùa hộ thân do Tất Phương tặng.” Hứa Tâm An kiên nhẫn kể lại lần nữa đầu đuôi câu chuyện, từ chuyện Tất Phương nói với cô về tiệm Tìm Cái Chết, cô điều tra được quả thật hai tiệm Tìm Cái Chết kia bị giết hại, đến khi cô quyết định lên mạng tìm tin tức, cả chuyện cô bị Trần Bách Xuyên lừa rồi thoát chết trong gang tấc. Còn việc đột nhiên cô có pháp lực trong ảo cảnh, có thể liên lạc với Tất Phương, cô đều nói là nhờ có bùa hộ thân của Tất Phương. Cứ như thế, cả câu chuyện logic hơn nhiều, đúng là không một lỗ hổng.