Sau khi lên xe ngựa, Cố Lâm Uyên quay đầu dặn dò một câu.
“Trong khoảng thời gian này ta không ở đây, để Cao công công trông chừng hoàng cung, bảo thừa tướng nhìn chằm chằm triều đình. Nếu như loạn, ta liền thịt bọn họ!”
Cố Lâm Uyên nói xong liền ôm Tô Tử Câm vào trong xe ngựa.
Dưới xe ngựa, quản gia nghe thấy mà kinh ngạc, Vương gia nhà bọn họ chẳng những quyết đoán sấm rền gió cuốn, còn rất tàn ác.
Trọng Tôn Du dưới xe ngựa nghe nói như thế, trong nháy mắt vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Vừa nói không để ý giang sơn chỉ cần mỹ nhân cơ mà?”
Trọng Tôn Du nói xong, cũng leo lên xe ngựa, nhưng mà, ông ta vừa mới leo lên, một đạo chưởng phong từ bên trong đánh ra.
Ông ta không kịp phòng ngừa bị chưởng phong trực tiếp đánh xuống xe ngựa, té một cái.
“Ai da, cái mông của ta!”
Trọng Tôn Du đau đến kêu.
“Xe ngựa của ông ở phía sau.”
Giọng Cố Lâm Uyên lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền đến.
“Tiểu tử thối, ngươi đại nghịch bất đạo, ngươi trọng sắc khinh hữu, ngươi...”
Trọng Tôn Du còn chưa mắng xong, xe ngựa trong nháy mắt chạy, mang theo một trận bụi mù.
Trọng Tôn Du vội từ bò dậy dưới đất, hùng hùng hổ hổ lên một chiếc xe ngựa phía sau.
Sau khi ngồi trên xe ngựa, Trọng Tôn Du bỗng nhiên không mắng, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn kia bỗng nhiên toát ra một nụ cười giảo hoạt.
“Sau này bệnh của tiểu nha đầu kia vẫn phải do ta xem, hôm nay hại ta ư? Ta cam đoan đến lúc đó ngươi kêu cha gọi mẹ đi cầu ta đấy!”
Trọng Tôn Du đắc ý nói: “Xem ta bổng đả uyên ương thế nào, hại chết kẻ nào!”
Trọng Tôn Du vừa dứt lời, một người khác bên trong xe ngựa liền mở miệng.
“Tôn lão, ngài vẫn nên kiềm chế chút, thân phận của tiểu nha đầu kia cũng không bình thường, ngài đừng chơi lớn.”
Tâm phúc Bạch Lạc Hành của Cố Lâm Uyên hảo tâm nhắc nhở một câu.
“Tiểu nha đầu kia còn có lai lịch?”
“Ừ”
“Thân phận gì?”
“Ngài đoán xem?” Bạch Lạc Hành cười giảo hoạt.
“...” Tôn Trọng Du dài mặt ra.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía Nam châu, vó ngựa không dừng.
Một đường xóc nảy, bên trong xe ngựa rộng rãi, Cố Lâm Uyên đặt Tô Tử Câm trên giường chiếc giường mềm mại được đặc chế.
Hắn nằm ở bên cạnh Tô Tử Câm, khóa thân thể nàng cố định lại, để tránh khỏi lăn xuống giường.
Uống thuốc giảm đau của Tôn Trọng Du, Tô Tử Câm cuối cùng cũng an ổn ngủ mất.
Mãi cho đến xe ngựa rời khỏi kinh thành, Tô Tử Câm mới chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi ngủ đủ, sắc mặt Tô Tử Câm tốt hơn nhiều.
“Còn đau không?”
Tô Tử Câm suy yếu lắc đầu.
Đau thì không đau, nhưng đây chỉ là giảm đau, căn nguyên chưa giải, thân thể nàng liền không khỏe nổi.
Làm bác sĩ, Tô Tử Câm hiểu rõ tình huống của mình.
“Nàng biết là ai hạ độc không?” Cố Lâm Uyên hỏi.
Tô Tử Câm lắc đầu, nàng chả có chút cảm giác gì.
“Tôn lão không thể xác định thời điểm hạ độc, hay là chờ đến Độc Vương cốc rồi nói sau.”
Tô Tử Câm gật đầu.
Mặc dù nàng chỉ là hạ phàm lịch kiếp, nhưng đời này nàng vẫn rất quý trọng, cho nên muốn sống lâu hơn một chút.
Không biết làm sao đối mặt Thương Lăng, nhưng đối mặt Cố Lâm Uyên, nàng có thể cởi mở hơn một ít.
Không cần nghĩ đến lời căn dặn của hồ ly và Thanh Ly, giả vờ mình uống Mạnh bà thang.
Cố Lâm Uyên ôm nàng thật chặt, Tô Tử Câm có thể cảm thụ được lực đập mạnh mẽ của tim hắn, nhất thời thấy an tâm.
“Tử Câm, ta nhớ sinh nhật nàng là ba tháng sau?”
“Ừm.”
“Lúc đó nàng liền cập kê, lễ cập kê của nàng, ta sẽ làm tốt cho nàng.”
“Được.”
“Ừm, ban ngày phải náo nhiệt, buổi tối phải nhiệt liệt.”
“Được... Hả?”
Khuôn mặt Tô Tử Câm đỏ lên, xoay đầu đi.