Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Ý kiến hay, ta phái ngươi đại diện ta đi khuyên hắn, gặp ngươi như gặp ta, đi thôi.”
Diêm Vương vỗ vỗ bả vai quỷ sai Giáp, một bộ dáng vẻ ủy thác trọng trách.
Quỷ sai Giáp chân mềm nhũn, vẻ mặt cầu xin, khi đang muốn quỳ xuống từ chối, Diêm Vương lại mở miệng.
“Đi nhanh, nếu không ta đày đi ngươi đi mười tám tầng quản lý ác quỷ!”
Quỷ sai Giáp oa một tiếng khóc lên.
“Vậy ta đi, xảy ra chuyện gì, ngài nên cứu ta.”
“Mau cứu cứu, đi nhanh.” Diêm Vương không kiên nhẫn khoát khoát tay.
Quỷ sai Giáp lau sạch giọt nước mắt, một bộ dáng vẻ hy sinh vì nghĩa, đi.
Bên trong địa phủ, Thương Lăng vẫn còn đi về phía trước, tựa hồ đi tới phía Hồn Phách Các.
Lúc này quỷ sai Giáp phát hiện, Thương Lăng vậy mà thu hồi chân thân ở địa phủ, bây giờ không phải trạng thái hồn phách!
Đây là tình huống gì?
Không phải đi đầu thai lịch kiếp sao?
Tâm tư đại thần rộng như biển, thật không dễ đoán!
Quỷ sai Giáp hít sâu một hơi, lấy thêm một chút can đảm, không muốn sống tiến lên, bùm một cái quỳ xuống, đầu dập lia lịa.
“Tiểu nhân tham kiến Thương Lăng thượng thần!”
Thương Lăng dừng bước chân, quay đầu nhìn quỷ sai Giáp, sau đó im lặng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Quỷ sai Giáp run rẩy quỳ nửa ngày, cúi đầu, không nghe được trả lời.
Tình huống gì đây? Muốn làm thịt hắn sao? Làm sao không có phản ứng gì vậy?
Cuống quýt nửa ngày, quỷ sai Giáp rốt cục lấy can đảm, ngẩng đầu, lại thấy bóng dáng tuyết trắng của Thương Lăng tiến vào Hồn Phách Các.
Hắn vội vàng từ mặt đất nhảy dựng lên, đuổi theo.
Sau khi đi vào Hồn Phách Các, quỷ sai Giáp thấy toàn bộ hồn phách đều bị đóng băng, tâm hắn rơi lộp bộp, bỗng nhiên co rút đau đớn.
Hồn phách bên trong Hồn Phách Các đều là các hồn phách chưa an bài đầu thai, mỗi hồn phách là một ô vuông, không đếm hết ô vuông bên trong Hồn Phách Các.
Một ô vuông lại một khối băng, có xúc động muốn chết!
Xong rồi xong rồi, sự tình lần này lớn rồi.
“Thương, Thương Lăng thượng thần, ngài muốn tìm cái gì? Tiểu nhân có thể giúp ngài tìm, ngài...”
Quỷ sai Giáp lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Thương Lăng từ bên trong một ô vuông lấy ra một hồn phách.
Hồn phách trong suốt kia dĩ nhiên là dáng vẻ một đứa con nít, nhắm mắt lại, ngủ đến an tường.
“Thương, Thương Lăng thượng thần, hồn phách này là tân hồn, không có kiếp trước, vừa mới đầu thai ở thế gian lần đầu tiên, không có ký ức. Dường như vừa mới sinh ra liền chết non.”
Quỷ sai Giáp tận lực giải thích, cũng mặc kệ Thương Lăng hỏi không hỏi, trước hết nói cho hắn biết, một bộ mười phần lấy lòng.
Chỉ thấy cổ tay Thương Lăng chuyển một cái, quang mang lóe lên, đem hồn phách thu lại, sau đó xoay người đi ra Hồn Phách Các.
“Ai, ai... Thương Lăng thượng thần, ngài, ngài chờ một chút, hồn phách là không cho phép mang ra khỏi Hồn Phách Các, đây là quy củ.”
Thương Lăng đầu cũng không quay lại Hồn Phách Các, quỷ sai Giáp thấy sự tình không đúng, liều cái mạng già xông lên trước, ngăn Thương Lăng lại.
Thương Lăng rốt cục cũng dừng bước ngẩng đầu nhìn về phía quỷ sai Giáp.
“Thương Lăng thượng thần, hồn phách này không thể mang đi.”
“Ừm ”
Thương Lăng nói xong, trực tiếp xuyên qua quỷ sai Giáp, tiếp tục đi về phía trước.
Quỷ sai Giáp đứng tại chỗ, vẻ mặt mộng bức, ừm là có ý gì?
Đây là muốn ồn ào thành cái dạng nào!
Mắt thấy Thương Lăng càng đi xa, hắn lại không sợ chết xông lên, ngăn ở trước mặt Thương Lăng.
Lần này, khi Thương Lăng nhìn quỷ sai Giáp, chân mày nhẹ nhíu một cái.
Một cái nhíu mày, quỷ sai Giáp toàn bộ run rẩy.
Trong nháy mắt ở trong lòng mặc niệm, đại thần ngài không cần giết ta, không cần giết ta, không cần giết ta.