Cùng bọn họ ngồi xuống một chỗ là thừa tướng Ly quốc Mục Cảnh Thước.
Mục Cảnh Thước mới ngoài bốn mươi, phong hoa chính thịnh, đoan trang lễ độ, ăn nói khôi hài, khiến sứ thần Càng quốc bật cười một trận.
Hạ Hạo Miểu an bài Mục Cảnh Thuớc tự mình đi, có thể thấy được sự coi trọng với Càng quốc sứ thần.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thông báo truyền đến, toàn trường đều an tĩnh lại.
“Hoàng thượng giá lâm ”
Tất cả mọi người nhất tề đứng dậy, Hạ Hạo Miểu long hành hổ bộ đi tới, nét mặt mỉm cười, rạng ngời rực rỡ.
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” tất cả quan lại đồng thời quỳ bái.
Hạ Hạo Miểu đi tới chủ vị chính giữa ngồi xuống, phất tay một cái.
“Các khanh bình thân ”
“Tạ ơn Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ”
Các quan lại đứng dậy vào chỗ, Hạ Hạo Miểu quay đầu nhìn về phía sứ thần Càng quốc, cười nói: “Lam Thấm công chúa và tam hoàng tử đường xa mà đến, khổ cực rồi.”
“Hoàng thượng quá khách khí, ngài tự mình chiêu đãi, chúng ta thụ sủng nhược kinh.”
Địch Phỉ Nhiên đứng dậy, lời xã giao nói cực kì tốt.
“Ly Hoàng, cho phép ta thay trên dưới Càng quốc mời ngài một ly.”
“Được, trẫm uống ly này cùng ngươi.”
Hai người ngươi một lời ta một lời, bầu không khí mười phần hòa hợp, như là bạn bè liên bang.
Nhưng Hạ Triều Ca lại rõ ràng, Địch Phỉ Nhiên nhỏ nhen mang thù, tâm kế thâm sâu, ở Bắc Cương ăn trái đắng lớn như vậy, tại kinh thành ắt sẽ tìm cách đòi lại.
Sau khi Địch Phỉ Nhiên để chén rượu xuống, liền an tĩnh ngồi xuống.
Hắn vừa ăn chút ít đồ ăn, vừa bắt đầu quan sát tình hình chung quanh yến hội, ghi lại tất cả cử động của mọi người.
Địch Phỉ Nhiên làm khá tốt, hoàn toàn bất động thanh sắc, nhưng với Hạ Triều Ca đã từng quen biết hắn, liếc mắt liền nhìn ra.
Vẫn là câu nói kia, chỉ số thông minh của Hạ Triều Ca có thể nghiền ép Địch Phỉ Nhiên.
Điều kiện tiên quyết là, Địch Phỉ Nhiên nhất định không được nhận ra Hạ Triều Ca.
Sau khi Địch Phỉ Nhiên ăn mấy miếng, hắn bỗng nhiên đi lên, hướng mặt về Hạ Hạo Miểu.
“Hoàng thượng, lần này chúng ta đến từ Càng quốc, là vì đình chiến, vì thời gian hòa bình của bách tính hai nước, cho nên, lần này ta sẽ cố gắng lớn nhất, để cho hai nước liên hợp cùng nhau, cam đoan biên giới hòa bình.”
Hạ Triều Ca cười nhạt, hòa bình? Chiến tranh là ai khơi mào, trong lòng người đó rõ ràng. Liên hợp? Bất quá là bại tướng tháo lui mà còn làm màu.
Nếu là Hạ Triều Ca, nàng nhất định trực tiếp đánh vào mặt hắn, đánh cho cái loại người dối trá này không xuống đài được.
Thực lực là đạo lý cứng rắn, Hề gia quân đại thắng trở về, Ly quốc không cần nhìn sắc mặt Càng quốc để hành sự.
Nhưng phụ hoàng của nàng là người nhẹ dạ, tính khí cũng không giống như Hạ Triều Ca.
“Lời tam hoàng tử nói cũng là tâm nguyện của trẫm. Bách tính an khang, trời ban phúc, xã tắc phúc.”
“Ly Hoàng, lần này chúng ta mang đủ thành ý tới. Hoàng muội Lam Thấm của ta hòa thân cùng Ly quốc, phụ hoàng ta cũng hy vọng ta có thể kết hôn với một nữ tử Ly quốc, song liên hôn, sẽ khiến cho quan hệ của chúng ta càng thêm vững chắc.”
“Ồ? Không biết Lam Thấm công chúa có người trong lòng chưa? Cũng không biết tam hoàng tử trong lòng ngưỡng mộ người phương nào? Nếu chưa chọn được người, trẫm có thể vì các ngươi an bài chọn lựa.” Hạ Hạo Miểu cười nói.
“Đa tạ ý tốt của Ly Hoàng, để cho chúng ta cảm thấy vinh hạnh bội phần.” Địch Phỉ Nhiên cười nói: “Lam Thấm, lát nữa muội nhìn cho kĩ, nếu trong lòng có người ngưỡng mộ, nói với Ly Hoàng, hiểu chưa?”
Địch Lam Thấm gật đầu, không có một tia thẹn thùng, ngược lại trừng lớn một đôi mắt đẹp, nghiêm túc quan sát người ở đây.
Chỉ là một biểu tình, cũng làm người ta cảm thấy vị công chúa Càng quốc này đặc biệt khả ái.
Nhi lười: dạo này nhà cửa vắng vẻ thế, fan dễ thương của tớ đâu hết rồi????
À mà chắc k ai là fan mình đâu, toàn fan Hề tướng quân với Triều Ca công chúa thôi =.=