Diệp phi không ngạc nhiên chút nào? Chẳng lẽ đã sớm biết chuyện hôm qua?
Hay là nói...
Đang suy nghĩ lung tung, Diệp Tư Nhàn nhíu mày chất vấn y.
''Nếu tỷ ấy bị thương, tại sao ngươi không giữ tỷ ấy lại trong phủ trị liệu? Dân gian cũng có đại phu tốt, sao ngươi không giữ tỷ ấy lại?''
Diệp Tư Nhàn thực sự nghĩ mãi không ra.
Nam nhân này, chẳng lẽ không biết nàng ấy đặc biệt xuất cung tìm y?
Tống Thừa Hựu do dự một chút, kịp phản ứng Diệp phi vẫn chưa biết thương thế của Tố phi nương nương nguy hiểm, y lập tức quỳ gối xuống đất.
''Tố phi nương nương bị thương nghiêm trọng, đại phu ngoài cung đã bó tay, chỉ có trong cung mới có thái y giỏi nhất và dược liệu tốt nhất, kính xin Diệp phi nương nương thông cảm''
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Tư Nhàn thay đổi lớn.
''Ngươi nói cái gì?!''
Không đợi Tống Thừa Hựu giải thích, sắc mặt nàng đã trắng bệch.
''Thương thế quá nặng, hóa ra....''
Nàng vẫn cho là thương thế của Tố phi chỉ là cái cớ để hai người bắt chuyện, cho nên mới bình tĩnh tự nhiên.
Hóa ra Tố phi thật sự bị thương.
''Sao lại như vậy?''
Diệp Tư Nhàn không quan tâm lời đáp của Tống Thừa Hựu, vội vàng cho người đến Trường Ninh Cung xem.
Xuân Thiền dẫn theo vài tiểu cung nữ rời đi.
Diệp Tư Nhàn lại có chút giận: ''Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao lại bị thương nặng như vậy? Ta rõ ràng đã sắp xếp người, phải âm thầm hộ tống tỷ ấy đến gần Tống phủ của các ngươi mà''
Tống Thừa Hựu cười lạnh: ''Nàng ấy đúng là ở gần nhà thần, nhưng lúc chúng thần gặp nhau, y phục nàng ấy rách rưới như vừa bị cướp''
Sau đó, Tống Thừa Hựu kể lại ngọn nguồn, Diệp Tư Nhàn lui tới gọi rất nhiều cung nữ thái giám.
Có người vội vàng mời thái y, có người vội vàng đưa nguyên liệu thuốc bổ, có người vội vàng đi điều tra chân tướng sự việc.
Nhất cử nhất động của Diệp phi, Tống Thừa Hựu đều nhìn thấy, bao gồm cả mỗi một vẻ lo âu trong đáy mắt nàng.
Nửa canh giờ sau, Tống Thừa Hựu mới đánh vỡ giới hạn nội tâm, cảm thấy Diệp phi không giống đang giả vờ.
Như vậy, chuyện này có lẽ là ngoài ý muốn.
''Nương nương, hai thái y mang theo kim sang dược* tốt nhất tới Trường Ninh Cung rồi, bệnh tình của Tố phi nương nương cũng đã ổn định lại, người không cần quá lo lắng''
*thuốc cho vết thương do đao kiếm gây nên.
Xuân Thiền vội vàng đi tới, đưa tới tin tốt.
Không hổ là thái y trong cung, không hổ là dược liệu tốt nhất, Tống Thừa Hựu thở phảo.
''Nếu ngươi cấp tốc bất đắc dĩ đưa tỷ ấy về, vậy bây giờ bổn cung muốn hỏi ngươi một câu''
''Nương nương mời nói'' Tống Thừa Hựu cung tay.
''Bây giờ ngươi còn nguyện ý đưa tỷ ấy đi không? Hoàng thượng....ngày mai mới trở về'' Diệp Tư Nhàn hỏi từng câu từng chữ.
''Ta biết đây là uống rượu độc giải khát*, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của tỷ ấy xem, tỷ ấy sắp điên rồi, ta thực sự không đành lòng''
*giải tình huống gió khăn trước mắt mà không nghĩ tới hậu quả
Hốc mắt Diệp Tư Nhàn đỏ ngầu.
''Ngươi nói ta ác độc cũng được, nói ta ích kỷ cũng được, nhưng ta cho ngươi biết, vào cung mười ba năm, ta chưa bao giờ thấy tỷ ấy như vậy''
Hốc mắt của Tống Thừa Hựu cũng đỏ lên.
Dưới từng câu khẩn cầu thúc giục của Diệp phi, y cúi đầu im lặng một hồi, mới bình tĩnh phun ra một câu.
''Nếu như không thể vĩnh viễn ở bên nhau, thần không nên gặp lại nàng ấy, xin nương nương hiểu cho''
Nghe vậy, Diệp Tư Nhàn sửng sốt, thật lâu không bình tĩnh nổi.
Một hồi lâu sau nàng nặng nề vỗ bàn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, đứng bật dậy căm tức nhìn Tống Thừa Hựu.
''Ngươi thật to gan!'' nàng nghe hiểu.
Ý của y làm gì có sự dứt khoát, rõ ràng là bao hàm dã tâm lớn hơn, muốn vĩnh viễn ở bên nhau với Bạch Vãn Tố.
Quan trọng nhất chính là y nói gần nói xa mang theo uy hiếp không chút khách khí.
''Cái gì gọi là không nên gặp lại nàng ấy, bây giờ tỷ ấy có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ngươi còn không biết sao?''
Diệp Tư Nhàn nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như không phải người bên cạnh ngăn lại, nàng nhất định tiến lên nắm chặt cổ áo Tống Thừa Hựu, dù nàng nhỏ con không nắm chặt nổi.
''Ngươi muốn hại chết tỷ ấy có đúng không? Ngươi biết rõ tính mạng tỷ ấy nguy hiểm, còn ta nhất định sẽ giúp tỷ ấy''
Diệp Tư Nhàn nổi giận như sư tử cái, hung dữ nhìn chằm chằm lên mặt Tống Thừa Hựu.
Nhưng Tống Thừa Hựu như không chút sợ hãi, tao nhã nho nhã ngày thường đều không còn thấy nữa, dường như giống một gian thương hám lợi, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ làm sao tối đa hóa được ích lợi của bản thân.
''Vì lẽ đó, Tống mỗ muốn nương nương giúp sức'' y nói.
''Ngươi!''
Diệp Tư Nhàn tức giận đến mức chỉ muốn tát cho y một bạt tay, chung quy là Xuân Thiền và Lộ Bảo ngăn nàng lại.
''Ngươi được lắm Tống Thừa Hựu, là ta nhìn lầm ngươi!''
Diệp Tư Nhàn cảm thấy cuộc nói chuyện này đã đi tới hồi kết, hung dữ thả ra hai câu rủa, dẫn người nghênh ngang rời đi.
Sau khi Tống Thừa Hựu ra vẻ đạo mạo bái biệt, thản nhiên xuất cung.
Lúc trở mình lên ngựa bên ngoài cửa cung, Tống Thừa Hựu đột nhiên thấy lồng ngực đau thắt, ôm ngực trọn vẹn nửa khắc mới khá hơn.
Đôi tay to lớn của y giữ chặt cương ngựa, hướng về Tống phủ.
Nơi đó còn đang đốt giấy để tang, cả phủ còn đang cử hành tang sự cho vong thê, y không thể vắng mặt.
Còn người nào đó cất giấu trong một góc trong lòng, tốt nhất cũng không nên thiếu chỗ.
''Diệp phi, nhìn ra được người là nữ nhân chính trực, mài giũa trong thâm cung mấy chục năm, cuối cùng người cũng có chút góc cạnh, hy vọng người có thể thành toàn cho chúng ta''
Đúng vậy, y vì để ở bên cạnh Vãn Tố mà lợi dụng Diệp phi.
Y từ trước đến nay thẳng thắn, rốt cuộc cũng quay về làm tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng sự cảm thông và thiện lương của người khác.
Thế nhưng...
Y ngồi trên lưng ngựa ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, lòng đau như cắt.
''Nhưng nhiều năm như vậy, ta cũng chịu đựng đủ rồi, ta làm sao nhẫn tâm đưa nàng về hố lửa, nhìn nàng ở trong đó chịu tra tấn''
''Vãn Tố, ta muốn cứu nàng ra''
Bên trong Tống phủ.
Hai con trai và một con gái đang khóc nức nở giữ đạo hiếu, nha hoàn và mấy tên sai vặt mỗi người làm việc của mình, Tống phủ nho nhỏ đâu vào đấy.
Tống Thừa Hựu thân mang áo trắng quỳ gối linh tiền, dâng một nén nhang cho phát thê.
''Ngữ Hi, hình như đây là lần đầu tiên ta gọi khuê danh của nàng, trước kia nàng luôn nói ta quá khách khí với nàng, giữa chúng ta không giống phu thê''
''Nàng nói đúng'' Tống Thừa Hựu thản nhiên thừa nhận, thì thào nói nhỏ.
''Trong lòng ta, nàng chỉ là con dâu trưởng của Tống gia, là tông phụ mà phụ mẫu chi mệnh mai chước chi ngôn cưới vào cửa, tồn tại để nối dõi tông đường hiếu thuận phụ mẫu''
''Ta chưa bao giờ để nàng ở trong lòng, đối với nàng cũng chỉ là khách khí tôn trọng nhau như khách''
''Mỗi lần nhìn nàng lớn bụng, liều mạng sinh con, ta đều cảm thấy ta không bằng cầm thú, đến cuối cùng, cuối cùng vẫn là ta hại nàng''
''Nàng là cô nương tốt, đời này coi như Tống Thừa Hựu ta nợ nàng, kiếp sau, nàng nhất định phải tìm một nhà khá giả, tìm phu quân yêu thương nàng, hai người tương thân tương ái, như hình với bóng, không cần tiếp tục khách khí nữa''
''Còn ta, sẽ làm huynh trưởng của nàng, tự tay đưa nàng vào trong ngực của người mà nàng yêu, nhìn hai người hạnh phúc, nếu có ai dám bắt nạt nàng, ta chắc chắn sẽ liều mình cứu giúp''
Nén hương khói tỏa lượn lờ cắm trên hương án, Tống Thừa Hựu chậm rãi đứng dậy, mang theo chút quyến luyến cuối cùng đối với vong thê, quay người rời đi.
Ta bảo vệ nàng, nhưng không phải tình cảm nam nữ.
Cặn bã cũng tốt, không một lòng cũng được, chịu đựng nhiều năm như vậy y rốt cuộc cũng giảng hòa với chính mình.
Tất cả đều trong bóng lưng y tiêu sái rời đi.
Hai con trai và con gái vẫn còn là trẻ con, nghe không hiểu phụ thân nói gì.
Nhưng không hiểu sao bọn chúng biết, phụ thân hình như sẽ không đến dâng hương cho mẫu thân nữa.
Vậy chúng thì sao?
Có phải là cũng không cần chúng nữa rồi không?