Sau
Gần đây Tố phi bệnh, nháy mắt người đã gầy gò hốc hác đi.
Diệp Tư Nhàn cho nữ nhi ăn no xong giao cho nhũ mẫu, dẫn Xuân Thiền đến Trường Ninh Cung.
Còn chưa bước vào cửa cung, đã nghe nồng nặc mùi thuốc.
Diệp Tư Nhàn nhíu mày nhanh chân đi vào.
Nội thất chỉ có hai mẹ con, Di An đang ở bên cạnh mớm thuốc, nếu không phải mùi thuốc ngút trời, cảnh tượng kỳ thật vẫn rất ấm áp.
''Thỉnh an Diệp nương nương'' Di An bưng chén thuốc đứng dậy.
Diệp Tư Nhàn thuận tay tiếp nhận chén thuốc, ngồi bên giường của Tố phi, thuần thục múc nước thuốc, cẩn thận đút cho Tố phi.
''Để ta tự uống, đứa nhỏ Di An này cũng làm ầm lên, sao ta không uống thuốc được chứ?'' sắc mặt Tố phi tái nhợt, giãy dụa định ngồi dậy.
Diệp Tư Nhàn vội vàng đè nàng lại: ''Đừng cử động, tỷ cứ nằm đi''
Uống một chén canh thuốc vào bụng, Tố phi đau đến ngũ quan nhíu vào nhau, Di An vội bưng mứt hoa quả tới hầu mẫu phi ăn.
''Di An thật sự là đại cô nương, còn biết chăm sóc người khác nữa''
Diệp Tư Nhàn quan sát tiểu cô nương mười ta tuổi, năm ngoái vóc dáng nàng cao lớn hơn nhiều, đã có dáng vẻ của một đại cô nương rồi.
Hai đầu lông mày ngây thơ dần giãn ra, thiếu nữ mới lớn thẹn thùng.
''Đợi hai năm nữa, Di An cũng nên lập gia đình, tỷ tỷ phải nhanh khỏe lại, chọn cho Di An một vị hôn phu tốt nhất''
Diệp Tư Nhàn trêu ghẹo, Tố phi cũng cười.
''Tất nhiên rồi, Di An của chúng ta là Đại công chúa của Đại Cảnh triều, tất nhiên phải là nam nhân tốt nhất trên đời này mới có thể xứng đôi, đúng không?''
''Mẫu phi...''
Di An đỏ mặt, buông mứt hoa quả xuống chạy ra ngoài, hai người trong phòng đều cười.
Cười cười, nước mắt của Tố phi bỗng nhiên tuôn trào.
''Diệp muội muội, gần đây ta....mơ thấy huynh ấy, huynh ấy nói huynh ấy sống không tốt chút nào, huynh ấy nói với ta huynh ấy rất nhớ ta, muội nói xem...có phải ta sai rồi không?''
Tố phi nắm chặt tay Diệp Tư Nhàn, người ốm yếu ngay cả hai tay cũng có chút khô héo, trở nên tái nhợt khô gầy.
''Không có chuyện đó đâu, Tống đại nhân rất ổn, y đã là quan lớn triều đình, còn học cưỡi ngựa bắn tên, tỷ xem lần đi săn trước, y là số một số hai trong các quan văn, cuộc sống của y nhất định phong phú nhiều màu sắc''
Diệp Tư Nhàn an ủi. nhưng Tố phi lại hung hăng lắc đầu.
''Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, huynh ấy thay đổi rồi, trước kia huynh ấy không phải như vậy, trong mắt của huynh ấy...không có ánh sáng''
''Con người cuối cùng rồi sẽ đổi thay, tỷ đừng tự dọa mình, y rất ổn'' Diệp Tư Nhàn vỗ nhè nhẹ lưng nàng, trong lòng đau thắt.
Nàng chưa từng trải qua tư vị tách ra khỏi người mà mình và người ấy lưỡng tình tương duyệt, nàng chỉ biết là nếu như tương lai Hoàng thượng có người thương, nàng có lẽ căn bản sẽ không tiếp tục ở trong cung nữa.
Nàng không chịu nổi đau đớn đó.
''Nhưng tỷ cũng phải tốt lên, chỉ có tỷ khỏe mạnh bình an thì y mới có thể tốt hơn được'' Diệp Tư Nhàn chậm rãi khuyên, trong lòng cũng không chắc.
Tố phi vẫn vô cùng thương tâm.
''Không có huynh ấy, ta không tốt đẹp gì, muội nói xem vì sao trên đời lại có chuyện như vậy, chúng ta rõ ràng suýt chút nữa đã có thể ở bên nhau, Nhàn nhi, chúng ta chỉ thiếu một chút nữa thôi''
Diệp Tư Nhàn không biết phải tiếp tục mở miệng thế nào, chỉ vỗ nhẹ lấy sau lưng nàng nói sang chuyện khác.
''Tỷ còn có Di An mà không phải sao? Mặc dù là mẹ con nuôi, nhưng quan hệ của hai người tốt như vậy, tỷ còn phải chọn hôn phu cho nó mà?''
''Nếu tỷ có chuyện bất trắc, chuyện chung thân của nó coi như rơi vào tay Hoàng hậu, Hoàng hậu đó....''
Tố phi nắm khăn lụa lau đi nước mắt: ''Muội yên tâm, không thể nào đâu''
''Ta có chết, cũng phải nhìn Di An xuất giá rồi mới chết, ta tuyệt đối sẽ không để Di An rơi vào tay người khác''
Ánh mắt Tố phi dứt khoát, giống một con sói cái bao che cho con.
''Tỷ không chỉ phải nhìn Di An thành thân sinh con, tỷ còn phải làm ngoại tổ mẫu''
Thấy phép khích tướng hữu dụng, Diệp Tư Nhàn thừa thắng xông lên.
''Tỷ còn là di nương của Cảnh Châu và Cảnh Nghiên, trong bụng ta còn một đứa nữa, tỷ đã đồng ý phải luôn che chở cho ta mà''
Ánh mắt Tố phi rơi lên bụng nàng, trong mắt đều là hâm mộ.
''Nếu có một người, ta cũng có thể sinh một đứa nhỏ cùng người mình yêu thì thật tốt biết bao''
...
Giấc mơ của Tố phi, lại là sự thật.
Kỳ thật Tống Thừa Hựu sống đúng là không được tốt lắm, chí ít thì không mỹ mãn như vẻ bề ngoài.
Hạ triều ngày hôm đó, Tống Thừa Hựu trở lại Lễ bộ nha môn tiếp tục làm việc bình thường.
Văn thư chất đống, thuộc hạ đi tới lui, quan viên các cấp qua lại.
Y vùi đầu vào bàn, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì mặt trời đã lặn về phía tây.
Giống như ngày thường, y lê thân thể mỏi mệt, ngồi kiệu nhỏ màu đen trở về Tống trạch.
Ân thị hiền hậu đã dỗ con ngoan, chuẩn bị kỹ một bàn thức ăn, cả nhà chỉ chờ y ngồi vào vị trí.
''Không phải đã nói sau này không cần chờ ta nữa sao, nàng và con cứ dùng bữa tối trước'' Tống Thừa Hựu có chút đau lòng.
Ân thị lại tuân theo quy củ: ''Thân thân không đói, bọn nhỏ đã ăn chút điểm tâm, phu quân không cần lo lắng''
Một nhà năm miệng ăn ngồi xuống, ăn không nói chuyện.
Ân thị ôn nhu hiền lành thủ lễ tiết, bọn nhỏ được dạy dỗ rất tốt, dù là nữ nhi nhỏ nhất thì tư thế ngồi cũng quy củ.
Tống Thừa Hựu không nói được chỗ nào không đúng, lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Dùng xong bữa tối, bọn nhỏ được dẫn đi.
Ân thị lại bắt đầu bận rộn, hầu hạ y thay y phục, rửa chân, trải giường chiếu xếp chăn.
''Những thứ này giao cho hạ nhân làm là được rồi, nàng không cần mệt nhọc như vậy'' Tống Thừa Hựu bất đắc dĩ.
''Hầu hạ phu quân là bổn phận của thiếp thân, giao cho hạ nhân thiếp thân không yên lòng'' Ân thị dịu dàng ngoan ngoãn cười.
Mọi thứ của Tống Thừa Hựu đều là đích thân nàng làm.
Nàng hiền lương dịu dàng ngoan ngoãn, giúp chồng dạy con, đức - dung - công - ngôn không tìm ra một tơ một hào sai sót nào.
Tống Thừa Hựu cũng không thể nói gì hơn, đành phải tùy nàng.
Vào đêm, Tống Thừa Hựu trước khi đi ngủ thì đọc vài trang sách theo thói quen.
Ân thị hầu bên cạnh y, vừa yên lặng cắt hoa nến, vừa thêu thùa.
''Phu nhân, những việc may vá này dù sao cũng nên giao cho người làm''
Chung quy vẫn là phu thê kết tóc cưới hỏi đàng hoàng, Tống Thừa Hựu không đành lòng nhìn nàng vất vả như vậy.
''Đều là đồ phu quân mặc, sao giao cho hạ nhân được?'' Ân thị loay hoay ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Tống Thừa Hựu lần nữa bất đắc dĩ.
''Phu quân nếu không có việc gì, không ngại thì đọc sách cho thiếp thân nghe đi, người luôn nói thiếp thân không đọc sách'' Ân thị cắn đứt đầu sợi chỉ, mỉm cười dịu hiền.
''Được''
Thấy nàng chịu học, Tống Thừa Hựu cũng cao hứng, tiện tay lật ra một quyển
''Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia*''
*Bài thơ Đào Yêu 1 của Khổng Tử
Tạm dịch: Cây đào tơ xinh tươi,
Hoa nhiều rậm.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Lời còn chưa dứt, Ân thị liền nở nụ cười.
''Đây là ý gì? Chẳng lẽ trước kia có người xem quả đào là yêu tinh, muốn đốt chết nó sao?''
Tống Thừa Hựu: ''...''
Ân thị dường như cũng cảm thấy mình nói sai, lo sợ nhìn phu quân của mình.
Tống Thừa Hựu sau khi há miệng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nặn ra một nụ cười.
''Ý tứ cũng gần giống vậy, chỉ là ta có chút kinh ngạc, sao nàng lại hiểu, hẳn là nàng đã từng đọc sách?''
''Thiếp thân nào hiểu cái này chứ'' Ân thị thở phào một hơi, nhẹ nhõm cười.
''Từ nhỏ mẫu thân đã dạy thiếp, nữ tử bất tài mới là đức, quan trọng là phải giỏi nữ công, thiếp thân nhiều lắm cũng chỉ là có thể xem chút sổ sách thôi''
''Nếu phu quân cảm thấy thiếp thân có thiên phú, hay là người đọc tiếp vài trang đi?''
''Được!''
Tống Thừa Hựu lại cầm lấy một quyển khác dễ hiểu hơn là , đầy là sách vỡ lòng dùng cho trẻ con vài tuổi.