Diệp Tư Nhàn lười tranh luận, không nhanh không chậm nói.
''Muốn lấy được kim trong cung chỉ có hai con đường, một là tới Nội vụ phủ nhận kim may, hai là tới Thái y viện lấy kim châm cứu''
''Nếu Hoàng hậu nương nương không tin, đều có thể đi điều tra ghi chép, chẳng phải liếc một cái là thấy ngay sao? Hay là nói...nương nương không dám tra?''
Hai tròng mắt Diệp Tư Nhàn thanh tịnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hoàng hậu.
Quả nhiên sắc mặt Hoàng hậu bắt đầu khó coi, đây là cục diện mà Dư thị bày ra, trước đó cũng không báo với nàng, lỡ đâu thật sự bị điều tra ra, chẳng phải là rất mất mặt sao.
Dư thị cũng bối rối, nàng ta đúng là không nghĩ tới gốc rạ này.
Không ngờ nữ nhân này nhìn như chỉ biết ăn uống vui đùa, hóa ra từng việc trong cung đều không thể gạt được nàng.
Dư thị như xin giúp đỡ nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không quyết định chắc chắn được.
Lúc Diệp Tư Nhàn đang định tự mình cho người đi điều tra.
Bên ngoài đột nhiên thông báo, nói Hứa phi nương nương giá lâm.
''Hứa phi? Sao ngươi lại tới đây?'' đối với Hứa phi mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, ngữ khí của Hoàng hậu trước giờ không có thiện ý.
''Nghe nói Hoàng hậu nương nương đang tra xét vụ án Dư mỹ nhân bị ngã ngựa, đúng lúc thần thiếp nhàn rỗi, liền muốn san sẻ với Hoàng hậu'' Hứa phi cười.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Tự nhiên tốt ngang, không phải lừa đảo thì cũng là phường trộm cắp, ý nói không tốt lành gì.
Diệp Tư Nhàn lặng lẽ nhắm mắt lại, nhìn Hứa phi lấy ra hai quyển sổ dày trong khay, chắp tay đưa tới trước mặt Hoàng hậu.
''Đây là ghi chép có liên quan tới ngân châm của Nội vụ phủ và Thái y viện, mời Hoàng hậu nương nương xem qua'' đang nói chuyện, nàng vẫn âm thầm nháy mắt với Hoàng hậu.
Hoàng hậu đương nhiên không ngốc, ánh mắt rơi lên cái bụng cao cao nhô ra của Diệp phi, nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Hứa phi.
Trong cung không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Ví dụ như ngay lập tức, các nàng đều muốn vặn ngã Diệp phi, đây chính là lợi ích chung.
''Hứa phi muội muội vất vả rồi, ngồi đi''
Vẻ mặt Hoàng hậu hòa hoãn lại, tự tay tiếp nhận sổ, còn cho ngồi, đãi ngộ giống hệt Diệp phi, không ai nhìn ra chỗ sai.
Lật sổ thẩm tra một phen ngay trước mặt tất cả mọi người, vẻ mặt Hoàng hậu lần nữa ra vẻ hùng hồn.
''Hai quyển này đều không có ghi chép nhận của Dư mỹ nhân, Diệp phi, dư mỹ nhân không thể hại bản thân giá họa cho ngươi, cái này hiển nhiên là hết sức hoang đường''
Nét mặt Hoàng hậu nghiêm túc, hận không thể lập tức đem nàng ra trước công lý, tiếc là Diệp Tư Nhàn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
''Vậy có ghi chép nhận của thần thiếp không?''
Đương nhiên cũng không có, Hoàng hậu đột nhiên chán nản, phi tần trong cung cũng không phải tú nương hay y nữ, sao lại tới nhận ngân châm.
Chỉ xé bỏ ghi chép của Dư thị, nhưng không làm giả ghi chép của Diệp Tư Nhàn, cuối cùng vẫn không làm gì được nàng.
Diệp Tư Nhàn thoải mái nhàn nhã tiến đến, tự tay lật quyển ghi chép của Nội vụ phủ ra.
Nàng ung dung lật, đột nhiên dừng lại ở một trang nào đó ở giữa, tỉ mỉ quan sát với khe hở sách nhàn nhạt kia, sau đó cười xán lạn giơ sổ lên trước mặt mọi người.
''Ghi chép ngày mười một tháng chín bị xé, Hoàng hậu nương nương, người không phải là không phát hiện chứ?''
''Ai có năng lực phá sổ của Nội vụ phủ vậy? Trên tờ bị xé đó rốt cuộc là ghi chép thứ gì?''
Ánh mắt Diệp Tư Nhàn đảo qua từng vòng, trông thấy sắc mặt của Hoàng hậu, Hứa phi, Dư mỹ nhân đều dao động.
Các nàng ta có sợ hãi, có hoảng hốt, có do dự.
Bị lợi ích trói lại thành một nhóm nhỏ, một khi lợi ích bất ổn, liền sẽ lập tức sụp đổ.
Lúc tất cả mọi người trơ mắt lâm vào đấu tranh không biết phải làm thế nào, Diệp Tư Nhàn bỗng vỗ tay một cái.
''Tiểu Tần Tử, mang lên đây''
''Rõ!''
Một người có vẻ là Tổng quản thái giám lập tức bưng hộp gấm đến, bên trong vừa vặn chính là tờ ghi chép bị xé kia.
''Hoàng hậu nương nương, mời xem qua''
Trước mắt bao người, Hoàng hậu đành phải nhắm mắt lấy tờ giấy kia ra, nhìn từ trên xuống dưới.
Bên trên bất ngờ ghi chép: Mười một tháng chín, Mỹ nhân Dư thị Nghi Tĩnh Cư, tới Châm công phòng của Nội vụ phủ nhận một trăm hai mươi cây kim thêu hoa.
Dưới góc phải trang giấy, in đại ấn của Tổng quản Nội vụ phủ Tiêu Ủng Lục, là thật không thể nghi ngờ.
Dư thị con ả ngu xuẩn này!
Hoàng hậu thất vọng nhắm mắt lại, sau khi trầm mặc thật lâu, đứng dậy ném tờ giấy kia vào mặt Dư mỹ nhân.
''Hóa ra đúng là ngươi, Dư mỹ nhân ngươi thật to gan, dám ăn nói ngông cuồng đùa bỡn bổn cung, còn dám nói xấu Diệp phi!''
Lửa giận của Hoàng hậu khiến Hứa phi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tờ giấy đó là do nàng xé, chính mắt nhìn nó hóa thành tro tàn.
Sao có thể lại xuất hiện ở đây, còn có đại ấn, còn rơi vào tay Diệp phi nữa!
Nhất thời đại não trống không, Hứa phi nhớ tới một khả năng.
Trừ phi Tổng quản Tiêu Ủng Lục cấu kết với Diệp phi, chép lại ghi chép đó một lần nữa.
Lợi hại! Diệp phi đúng là lợi hại!
Hoàng hậu hiển nhiên đã nghĩ tới, lại dùng tốc độ nhanh nhất để cứu bản thân ra.
Hứa phi đương nhiên cũng không yếu thế, lúc này đau lòng nhức óc nói.
''Dư muội muội, muội vừa mới vào cung, ngày tháng sau này còn rất dài, sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?''
Nói xong lại nhìn về phía Hoàng hậu.
''Nếu chuyện đã tra ra manh mối, chân bị thương của Diên nhi còn chưa lành, thần thiếp cáo lui trước''
Hứa phi cấp tốc thoát ra rời đi, Hoàng hậu cũng lười truy cứu, đành phải thuận theo nàng ta.
''Mỹ nhân Dư thị, trước tự làm mình bị thương, sau lại nói xấu chủ vị nương nương, thấy ngươi bị thương bổn cung cũng không phạt ngươi quỳ, vậy phạt ngươi giáng vị Bát phẩm Tài tử, chép một trăm lần cung quy''
Hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng Diệp Tư Nhàn.
Còn Diệp Tư Nhàn đánh thắng một trận, nhoẻn miệng cười, quy củ hành lễ.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, trên giường chỉ còn lại một Dư thị đang phát điên.
''Thủ đoạn cao cường, Diệp phi ngươi đúng là thủ đoạn cao cường!''
''Quá khen quá khen, đều nhờ Dư tài tử ngươi giúp sức!''
Diệp Tư Nhàn đi nhẹ như mây trôi nước chảy lòng vòng trong lều vải chật hẹp, giả vờ giả vịt thở dài.
''Đường đường là Hầu phu nhân của Khương gia mà không chịu, cứ phải hòa ly vào cung, làm tôi tớ của người khác, ông trời cũng nhìn không nổi''
Diệp Tư Nhàn bụm miệng cười, tiếp tục nói.
''Ta càng bội phục ngươi hơn chính là lại dám hợp tác với Hoàng hậu, cô ta hận ngươi biết bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi không biết chút nào sao?''
Dạo qua một vòng, Diệp Tư Nhàn ghét bỏ dùng khăn bịt mũi.
''Khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn đi, nếu không phải là Hoàng hậu không bỏ qua cho ngươi, thì bổn cung cũng sẽ không!''
Diệp Tư Nhàn thoải mái nhàn nhã rời đi, vừa bước khỏi lều vải không bao lâu, chỉ nghe thấy bên trong luống cuống.
Hóa ra là tức tới mức ngất đi rồi.
Nàng cười lạnh lắc đầu: ''Không chịu nổi một đòn''
...
Quay lại đại trướng của Hoàng đế lần nữa, nơi này rộng rãi hơn nhiều, cũng vô cùng thoải mái.
Triệu Nguyên Cấp đang ngồi dưới đèn xem tấu chương, những tấu chương này đều là tám trăm dặm khẩn cấp, bất kể là ở đâu đều có thể đưa đến Hoàng đế trước tiên.
''Ngày mai hồi cung rồi, Hoàng thượng cũng không ngừng nghỉ một chút''
Diệp Tư Nhàn đặt cằm lên vai hắn, như con mèo con dính trên người hắn.
Bàn tay thô to của Triệu Nguyên Cấp vuốt ve búi tóc của nàng: ''Đừng nghịch, còn một quyển cuối cùng''
Diệp Tư Nhàn cọ cọ, liền nghiêng qua long sảng lớn nghỉ ngơi.
Mấy năm nay Đại Cảnh triều cũng không thái bình.
Nạn hạn hán, lũ lụt, lở tuyết, quận huyện châu phủ vùng duyên hải còn gặp mấy trận gió lốc, chết không ít người.