Sau khi Dư Tĩnh Dao tạ ơn, đứng dậy thẹn thùng về chỗ đứng ở hàng cuối.
Trên đại điện chỉ có phi tần Lục phẩm trở lên mới có chỗ ngồi, hiện tại nàng là Thất phẩm Mỹ nhân, chỉ cần tấn lên thêm một cấp, nàng cũng có thể đường đường chính chính ngồi ở cung Tê Phượng, như một chủ tử.
Thời gian, nàng còn thời gian, không vội, cứ vậy mỗi bước một dấu chân, làm cái gì chắc cái đó.
Một ngày nào đó, nàng sẽ mặc phượng bào tinh xảo nhất, ngồi trên phượng vị cao cáo trong đại điện, liếc nhìn phi tần lục cung.
Nàng sẽ giẫm toàn bộ những kẻ đã từng giẫm nàng, khi dễ nàng dưới chân.
...
Thỉnh an ra, Diệp Tư Nhàn tiếp tục về Trữ Tú Cung dưỡng thai.
Nhưng vừa mới đi được nửa đường đã có người đuổi theo, nhìn lại, chính là cái vị danh tiếng đang thịnh Dư mỹ nhân kia.
''Tham kiến Diệp phi nương nương!''
Dư Tĩnh Dao cung kính hành lễ, vẫn là thanh nhã cao quý, búi tóc chải đơn giản, mặc áo bào màu ánh trăng vừa quý báu vừa thanh lịch.
''Là ngươi sao?'' Diệp Tư Nhàn hơi híp mắt lại.
''Chúc mừng Dư mỹ nhân, vào cung lâu như vậy rốt cuộc cũng được sủng ái, thật không uổng công ngươi phí hết một phen công sức lớn''
Diệp Tư Nhàn khinh thường nhìn chằm chằm nàng.
Tối qua Di An bắt đầu phát sốt, Tố phi vẫn luôn canh giữ bên cạnh nữ nhi, Diệp Tư Nhàn cũng ngủ không ngon.
Vừa nghĩ tới Hoàng đế thế mà còn tới Nghi Tĩnh Cư, trong ruột nàng liền dâng trào buồn nôn.
Nói không ăn dấm, làm sao có thể không chút chua nào chứ?
Nói không tức giận, làm sao có thể một chút gợn sóng cũng không?
''Lời này của Diệp phi tỷ tỷ, muội muội nghe không hiểu, cái gì gọi là phí hết một phen công sức lớn?''
Thân thể Dư Tĩnh Dao còn chưa khôi phục, vẻ mặt tái nhợt còn chưa hết, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến vẻ kiêu căng hống hách của nàng ta.
''Nhiều năm tình cảm của ta và Hoàng thượng còn cần phải phí công sức sao? Hoàng thượng thấy ta cứu Công chúa vất vả, tự nhiên phải quan tâm an ủi, đây là lời chính miệng Hoàng thượng nói, tỷ tỷ ghen sao?''
Nụ cười trên mặt như rắn độc, khiến Diệp Tư Nhàn cảm thấy chán ghét muốn nôn.
''Mới rơi xuống nước thân thể còn chưa khỏe đã câu dẫn Hoàng thượng, ngươi có gì tốt mà khoe khoang, với lại''
Diệp Tư Nhàn híp mắt, cười lạnh.
''Nếu ta nhớ không lầm, tuổi của ngươi hình như lớn hơn ta tới mấy năm, một tiếng tỷ tỷ này của ngươi ta không dám nhận, vẫn là gọi Diệp phi nương nương được rồi''
Diệp Tư Nhàn thẳng tắp lưng, vẻ mặt xem thường đi qua người nàng ta, Dư Tĩnh Dao tức giận đến gần như cắn nát cả răng ngà, sắc mặt ban đầu tái nhợt càng thêm trắng bệch yếu ớt.
Trở lại Nghi Tĩnh Cư, thấy Nội vụ phủ đưa tới bộ trà cụ mới tinh, nàng không nói hai lời liền đập vỡ.
''Nữ nhân đó, cô ta dám chê ta già, cô ta mắng ta già!''
Lan Nhược bị dọa phát sợ, quỳ gối thẳng xuống mảnh sứ vỡ.
''Tiểu chủ không được ném nữa, đây là ban thưởng do Hoàng hậu nương nương ban tới đó''
Dư Tĩnh Dao rốt cuộc tỉnh táo hơn chút, yếu ớt ngồi trên ghế há miệng thở hổn hển, mặc cho Lan Nhược giúp nàng thuận khí.
''Thái y căn dặn người nằm trên giường tĩnh dưỡng, hôm nay thỉnh an vốn dĩ người có thể không đi''
Lan Nhược cúi đầu muốn nói, ý thái y là đêm qua kỳ thật cũng không nên nhận sủng, nhưng nàng không dám.
''Hôm nay ta đến là muốn nhìn thử, biểu lộ của đám nữ nhân kia có bao nhiêu đặc sắc, thưởng thức xong thì ai mà đi nữa chứ, từ mai xin nghỉ cho ta, ta phải tĩnh dưỡng thật tốt thân thể''
Nói xong đứng dậy đi tới nội thất, lười biếng nằm trên giường.
Lan Nhược đang định xoay người đi nấu thuốc, lại nghe tiểu chủ nhà mình phân phó.
''Nếu Hoàng hậu hỏi tại sao ta bệnh, thì nói Diệp phi nương nương ghen tị, châm chọc vũ nhục ta đủ kiểu trong Ngự hoa viên, ta quay về tức quá nên ngất đi''
''Dạ!''
...
Mùa hè chói chang đã qua được một nửa, nhưng trong cung đã kém yên bình hơn so với những năm trước.
Sau khi Công chúa Di An rơi xuống nước, trong cung lại có một việc lớn khác, đó chính là lời đồn nhảm.
''Ôi, các ngươi có nghe nói không? Diệp phi nương nương ghen ghét Dư mỹ nhân được sủng ái, vũ nhục ngay trước mặt hạ nhân trong Ngự hoa viên''
''Có nghe, vị Diệp phi nương nương này thật độc mồm độc miệng, lúc đó Dư mỹ nhân vì cứu người mà đã ném đi nửa cái mạng của cô ta mà''
''Ta còn nghe nói, Dư mỹ nhân tức đến ngất xỉu, chậc chậc...''
Lời đồn nhảm trong cung sóng sau cao hơn sóng trước, Viên Nguyệt và Xảo Yến khẩn trương muốn chết, vị chính chủ này lại thờ ơ.
Mỗi ngày đánh cờ, thưởng hoa, quạt gió như cũ, thỉnh thoảng sẽ dẫn Cảnh Châu đi câu cá, Trữ Tú Cung vẫn an bình.
Chỉ là trong đêm nào đó, đêm khuya Đế vương bí mật giá lâm Trữ Tú Cung, nhân tài đã luôn dự tính trước lúc này buông xuống vỏ bọc cố chèo chống, mềm mềm vùi trong khuỷu tay Đế vương.
''Hoàng thượng, thiếp giả bộ có giống không?''
''Giống!''
Triệu Nguyên Cấp mỉm cười.
''Nhìn xem, vì phối hợp diễn kịch với Hoàng thượng, thanh danh của thiếp đều thành cái dạng gì hết rồi? Chưa tới nửa tháng, triều thần sẽ biết phi tần chiếm lấy Hoàng thượng nhiều năm lại chỉ sinh ra Công chúa, chẳng những bá sủng còn ăn dấm ghen tị''
Diệp Tư Nhàn bĩu môi, càng nói càng tủi thân.
Triệu Nguyên Cấp lại ôm nàng thật chặt, cười dịu dàng.
''Ghen tị thì sao, hiền lương thục đức thì thế nào? Chỉ cần trẫm không chê, ai dám nhiều lời?''
''Ai biết Hoàng thượng có chê hay không? Dù sao thần thiếp chỉ là đồ dỏm, hàng thật giá thật của người ở Nghi Tĩnh Cư mà'' Diệp Tư Nhàn chua chua đẩy khuỷu tay ra, bản thân xoay mặt qua hướng khác.
Triệu Nguyên Cấp nhịn không được bật cười.
''Cái gì mà đồ giả với đồ thật, nàng là nàng, nàng ta là nàng ta, đã là mẹ của hai đứa bé rồi, sao còn nói hươu nói vượn như vậy''
Diệp Tư Nhàn lại không cảm kích, nàng bĩu môi hoạt bát trêu ghẹo.
''Có đồng sử làm chứng, Hoàng thượng cũng không thể chối chứ? Chính miệng hàng thật của người nói là Hoàng thượng kìm lòng không được, biết rõ nàng ta bị thương nằm trên giường mà vẫn không nhịn được, chậc chậc chậc...''
Mắt thấy sắc mặt Đế vương càng lúc càng xanh, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc cười khanh khách.
Nhưng trong một nháy mắt tiếp theo, tay của Đế vương đã đưa vào nách nàng cù lét.
''Xem nàng còn dám nói hươu nói vượn nữa không!''
Tiểu phu thê đêm khuya cười giỡn, Viên Nguyệt và Xảo Yến canh ở ngoài cửa đều nhẹ nhàng thở ra.
Lâu rồi Hoàng đế không tới, các nàng đều sợ lời đồn là thật, hiện tại cuối cùng đã hòa hảo, các nàng cũng đều nhẹ nhàng thở ra.
''Không dám, thiếp sai rồi, không dám nữa!''
Diệp Tư Nhàn vừa cầu xin vừa nhận sai.
Triệu Nguyên Cấp cũng sợ làm nàng bị thương, lập tức ngừng tay, chặt chẽ vững vàng ôm nàng vào trong ngực.
Diệp Tư Nhàn nháy mắt lại hỏi.
''Vậy Hoàng thượng, đến cùng là người dùng biện pháp gì để nàng ta có ghi chép trong đồng sử?''
''Còn nữa, sao người lại lừa Dư mỹ nhân, chuyện này cũng không nên lừa gạt đâu?''
Triệu Nguyên Cấp nghe vậy, híp mắt hung hăng đánh một cái lên sau lưng nàng.
''Nói vậy là nàng vẫn chưa tin trẫm?''
''Thiếp tin! Đương nhiên là thiếp tin rồi!'' Diệp Tư Nhàn kiên định trả lời.
Triệu Nguyên Cấp nhéo nhéo gương mặt của nàng, hôn lên trán nàng.
''Vậy đừng hỏi nhiều, nàng chỉ cần biết, trẫm sẽ không sủng hạnh bất cứ kẻ nào nữa, là được rồi''
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt hạ tận thu đã tới.
Mùa thu Kinh thành khô cạn, còn thường xuyên nhiều gió, việc này khiến Dư tĩnh Dao sinh cơn bệnh nặng.
Mà cùng lúc này nàng cũng phát hiện, Hoàng thượng vốn không để nàng trong lòng.