''Đó là mấy cô nương như mười nụ hoa hồng, còn có tình nhân cũ của người nữa'' Diệp Tư Nhàn bĩu môi thì thầm.
Triệu Nguyên Cấp càng vô tội: ''Trẫm đã ngăn rồi, là tự các nàng ấy chuốc phiền!''
''Vậy Dư Tĩnh Dao kia thì sao?'' ánh mắt Diệp Tư Nhàn xa xôi.
Giống như đang nói, người không thể thì cũng đã tới trước mặt rồi, người còn không cho nhắc sao?
''Nàng ấy...'' Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc phải trực tiếp trả lời vấn đề này.
Hắn rất chân thành ôm lấy mặt Diệp Tư Nhàn, trịnh trọng nói: ''Đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, Nhàn Nhàn''
''Vậy người có thể kể cho thiếp nghe chút chuyện cũ giữa hai người không? Thiếp muốn nghe''
Diệp Tư Nhàn dán tai vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đanh thép của hắn, ngạo kiều nói.
''Được!''
Triệu Nguyên Cấp quả nhiên không nhanh không chậm, chậm rãi nói ra chuyện giữa bọn họ.
Ban đầu, lúc Triệu Nguyên Cấp vẫn còn là Hoàng tử.
Có một lần cũng là đại yến như vậy, tất cả Cáo mệnh phu nhân ở Kinh thành đều vào cung tham yến, ngay lúc đó yến hội bày ở bên hồ Thái Dịch trong Ngự hoa viên.
Khi đó Dư Tĩnh Dao còn rất nhỏ, tiểu cô nương điềm đạm nho nhã, cũng không thích đông đúc.
Các Công chúa, Quận chúa và tiểu thư khác cùng nhau chơi đùa, lúc đó nàng yên lặng ở một bên nhìn, một chú nai con với đôi mắt to, khiến người ta thấy đáng thương.
Triệu Nguyên Cấp từ nhỏ tới lớn bị coi thường, còn thường bị Liên quý phi và Nhị hoàng tử lúc đó bắt nạt, tình cảnh của hắn và nàng tương tự nhau.
Lúc ấy liền chú ý tới tiểu cô nương này, mà lại có chút đồng bệnh tương liên.
Sau đó Dư Tĩnh Dao bị một đám tiểu thư bá đạo bắt nạt, đứng không vững ngã xuống hồ Thái Dịch.
''Chỗ đó rất vắng vẻ, nếu như cứu lên trễ, có lẽ nàng ấy cũng mất mạng rồi'' Triệu Nguyên Cấp đắm chìm trong hồi ức.
''Vậy nên là người cứu nàng ta?'' Diệp Tư Nhàn hiếu kì.
Triệu Nguyên Cấp tiện thể gật đầu, vuốt vuốt tóc Diệp Tư Nhàn, tiếp tục hồi tưởng.
''Sau lần đó, chúng ta liền quen biết, mỗi lần trong cung có cung yến, nàng ấy đều sẽ đến tìm ta, chúng ta càng lúc càng thân thiết''
Trong đầu Triệu Nguyên Cấp lại hiện ra khuôn mặt đơn thuần của tiểu cô nương khi ấy, cũng không biết thế nào, khuôn mặt đơn thuần kia lại trùng hợp với bộ dáng trong ngực.
Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm Diệp Tư Nhàn, lại tiếp tục nói.
''Sau đó chúng ta đều đã lớn lên, ta thành Thái tử, nàng ấy cũng là tiểu thư khuê các thư hương môn đệ ở Kinh thành, gia thế của Dư gia cũng không kém, gia tộc của nàng cũng cố ý gả nữ nhi vào cung, tiếc là...''
Hồi ức tốt đẹp của Triệu Nguyên Cấp im bặt dừng lại.
Từ đó về sau, đều là chuyện cũ không nỡ nhớ lại.
Hắn sẽ không nói với bất kỳ ai, sau khi cưới Thái tử phi Trần thị, còn một mực phái người đi bảo vệ Dư Tĩnh Dao, còn không ngừng nghe ngóng nàng sống có tốt không, Khương gia kia đối xử với nàng thế nào?
Nhưng về sau, Dư Tĩnh Dao từng ngày thay đổi, nàng trở nên hỉ nộ vô thường, trở nên hung ác nham hiểm, trở nên tham lam giống hệt gia tộc của mình, yêu thích xa hoa lãng phí.
Ngược lại là công tử Khương gia, người luôn bị theo dõi, trung thành tuyệt đối với triều đình, cũng luôn bao dung và tiếp nhận Dư Tĩnh Dao.
Một ngày nào đó Triệu Nguyên Cấp đột nhiên cảm thấy không quen biết nữ nhân trước mắt, cho nên hắn rút tất cả mọi người về, không để ý chuyện ở tây nam nữa.
''Đã nhiều năm như vậy, ta sớm đã quên sạch nàng ấy''
''Lần này nàng ấy trở về, chỉ sợ cũng không đơn thuần là vì gả cho trẫm, bên dưới Dư gia bọn họ là một đống sổ nợ rối mù!''
Trong đáy mắt Triệu Nguyên Cấp một mảng lạnh lẽo.
''Mười năm thái bình thịnh thế, khiến nhà của công thần khi trước đều bành trướng, bọn hắn nghĩ lúc trước giúp trẫm, lập công lớn, nên cả đời hưởng thụ cung phụng trong sổ ghi chép công lao''
''Tâm huyết dâng trào, thỉnh thoảng xuất hiện chỉ chỉ chỏ chỏ giang sơn của trẫm, ra vẻ như mình cũng có được giang sơn''
''Mỗi người bọn hắn đều thành vua một cõi'' đáy mắt Triệu Nguyên Cấp đầy vẻ châm chọc.
Diệp Tư Nhàn bĩu môi: ''Lại nữa rồi, có vẻ giống như ai cũng muốn chiếm lấy giang sơn của người, bọn hắn có cái dã tâm đó thì cũng phải có cái lá gan như vậy chứ''
Lần này Triệu Nguyên Cấp cũng không cười, thậm chí sắc mặt vẫn nghiêm túc trước sau như một.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía cửa sổ càng lúc càng sáng màu trắng bạc, hai đầu lông mày phủ lên vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
''Nói không sai, đám người này có tâm nhưng nhát gan, nhưng lỡ như ngày nào đó gặp được người có gan, bọn hắn cấu kết lại với nhau, không phải bách tính sẽ gặp nạn sao?''
Lời còn chưa dứt, Diệp Tư Nhàn liền ôm đầu.
''Sao nhớ lại tình sử của người lại nói tới bách tính, người lại trốn tránh'' Diệp Tư Nhàn dựng thẳng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười: ''Nàng nha đầu này, thế nào? Nàng còn chưa hỏi xong sao?''
''Đương nhiên'' Diệp Tư Nhàn trở mình ngồi dậy, lấy khuỷu tay chỉ vào cằm, mỉm cười nhìn qua hắn.
''Vậy người đoán xem, lúc hai người phải lòng nhau thì thiếp đang làm gì?''
Triệu Nguyên Cấp đương nhiên không biết, Diệp Tư Nhàn liền cười khanh khách.
''Thiếp cưỡi ngựa đi ngao du với công tử tuấn tú nhà hàng xóm, hừ~''
Nói ta ăn dấm, xem người có ăn dấm hay không
Quả nhiên còn chưa đắc ý xong, Triệu Nguyên Cấp lại dồn dập hôn tới, Diệp Tư Nhàn trực tiếp bị chặn lại, một khe hở để hô hấp cũng không có, cánh môi bị hung hăng cắn nát, mùi máu tanh nồng giữa răng môi.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Diệp Tư Nhàn gần như ngất đi, Triệu Nguyên Cấp mới buông nàng ra.
''Để xem sau này nàng còn dám nói bậy nữa không''
Diệp Tư Nhàn liên lục cầu xin tha thứ, cuối cùng nàng chớp chớp đôi mắt to hỏi hắn.
''Nói vậy là người thích thiếp, chứ không phải nàng ta sao?''
''Còn hỏi nữa?!'' Triệu Nguyên Cấp làm bộ định tiến tới, Diệp Tư Nhàn vội vàng cười nói không dám nữa.
Đang lúc nháo loạn, bình minh rốt cuộc cũng lên, Diệp Tư Nhàn cuối cùng không chống đỡ nổi, đôi mắt chậm rãi dán lại, ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Triệu Nguyên Cấp kéo lại chăn cho nàng, đứng dậy thay y phục vào triều.
Lúc hắn ra cửa, vừa vặn nghênh đón một vòng mặt trời mới mọc phía đông nam, bước chân của Đế vương tráng kiện hùng hồn, mang theo vạt áo màu vàng sáng tung bay.
Ánh bình minh xán lạn chiếu vào xung quanh hắn, giống hiện lên một lớp kim quang lấp lánh.
Đế vương cửu ngũ chí tôn này chẳng những không tráo trở bất thường như thiên hạ đồn đại, càng không có chuyện hồng nhan chưa lão ân đã đoạn.
Trái lại hắn là người có tình cảm lâu dài, hắn cất giấu một câu nói thật lòng không muốn nói với Diệp Tư Nhàn.
Đó chính là 'nếu Dư Tĩnh Dao không biến thành bộ dáng như bây giờ, hắn sẽ hoàn toàn thích Dư Tĩnh Dao như trước đây, dù có tới một trăm Diệp Tư Nhàn, cũng không dao động được lòng của hắn đối với Dư Tĩnh Dao'
Đáng tiếc Dư Tĩnh Dao đã thay đổi, còn nàng thì đã tới.
Có lẽ đây đều là duyên phận, duyên phận đúng lúc.
...
Diệp Tư Nhàn ngủ trọn vẹn đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Nàng vừa mở mắt, mặt trời đã chuyển tới phía nam, người nào đó trở mình ngồi dậy, vội vàng hấp tấp mặc y phục vào.
''Tiêu rồi tiêu rồi, hôm nay là ngày đầu tiên người mới tiến cung tới thỉnh an, sao ta lại đến muộn được?''
Xuân Thiền nghe thấy động tĩnh vén rèm tiến đến, cười tủm tỉm nói.
''Nương nương yên tâm, Viên Nguyệt tỷ tỷ đã giúp người xin nghỉ ngơi, nói đêm qua Công chúa ăn nhiều nên quấy ầm ĩ, đang không khỏe''
''Cảnh Châu? Đâu có? Cảnh Châu vẫn ngoan mà''
Diệp Tư Nhàn lúc này mới kịp phản ứng, chỉ là lấy cớ, nàng dở khóc dở cười.
''Thế mà lấy Công chúa ra làm cớ, các ngươi có tiền đồ rồi''
''Viên Nguyệt tỷ tỷ nói, như vậy thì dễ nghe hơn, cũng đâu thể nói là người và Hoàng thượng....khụ khụ!''
''Đi đi đi, đừng có nói lung tung'' Diệp Tư Nhàn đỏ mặt.