Có kỹ thuật chế muối, thợ thủ công chế muối, lại thêm mấy trăm mỏ muối.
Bách tính Đại Cảnh triều sẽ sớm có thể ăn được muốn trắng mịn.
Về phần Khố Nạp quốc, hắn cũng không phải người nhỏ mọn.
Đối phương hiến dâng mỏ muối mà bọn họ dựa vào để sinh tồn, hắn cũng sẽ không giả bộ mơ hồ nữa.
Thông gia chính trị, binh lực che chở và thông thương qua lại trong tương lai cũng sẽ không qua loa.
Tóm lại hắn sẽ không làm bẩn thanh danh của mình, càng sẽ không ngăn cản nước khác tìm đường trốn.
Thiên lý chi đê*.
*Tuyến đê kè lâu ngày thường bị kiến mối làm sập, ý là những điều nhỏ có thể dẫn tới thảm họa lớn.
Đại Cảnh triều có cường thịnh đến mấy, cũng cần tiểu quốc muôn hình muôn vẻ xung quanh, không thể lẻ loi trên đời.
''Nếu Quốc vương bệ hạ đã tràn đầy thành ý, trẫm lại không tận tâm tận lực thì có vẻ trẫm hẹp hòi''
Thoải mái giơ ly rượu lên, Triệu Nguyên Cấp sảng khoái cười to.
''Khanh yên tâm, trên sân đấu võ ngày mai chắc chắn có người khiến khanh hài lòng, ngay cả trẫm...cũng có chút muốn trổ tài''
Âm mưu nói ra thì không tính là âm mưu nữa.
Triệu Nguyên Cấp quang minh chính đại hành động xỏ lá, suýt chút khiến Quốc vương Khố Nạp tức đến phun máu.
Hết lần này tới lần khác bày ra ở ngoài sáng ông ta cũng không dám nói gì, đành phải cắn răng cùng uống một chén.
''Đại Cảnh triều Hoàng đế còn biết võ nghệ sao?''
''Khi còn bé ta có học qua một chút, kỹ nghệ không tinh thông, cũng khiến Quốc vương bệ hạ chê cười rồi'' Triệu Nguyên Cấp cười sang sảng.
Quốc vương Khố Nạp nắm vuốt chén rượu cười còn khó coi hơn khóc.
''Hoàng đế khiêm tốn''
Yến hội hôm đó giải tán, Triệu Nguyên Cấp vừa lòng thỏa ý rời đi.
Chính điện Chiêu Dương Cung bỗng nhiên vắng vẻ lại.
Chỉ còn vài tiểu thái giám canh giữ ở cửa chờ dẫn đường, cùng một bàn canh thừa thịt nguội.
Quốc vương Khố Nạp quốc cảm thấy, mỗi vật phẩm nơi này đều đang cười nhạo ông ta.
Hạnh Trăn uống say không còn biết gì, còn đang rót hết chén này tới chén khác, Quốc vương Khố Nạp đập một chung rượu tới.
''Đồ không có chí tiến thủ, bảo ngươi tới trù ăn uống ra còn làm được cái gì?''
''Ấy! Ai dám động đến bổn Thái tử!''
Lảo đảo đứng lên, đôi mắt Hạnh Trăn đỏ ngầu nhìn một vòng.
Cuối cùng phát hiện, trên yến hội chỉ còn một người.
''Là ông? Phụ vương ông lại muốn làm cái gì?''
''Ông có nhiều nữ nhân như vậy, chính ông cũng uống rượu, ta không phải là đều học theo ông à!''
Hạnh Trăn mơ hồ không rõ nói cái gì.
Quốc vương Khố Nạp sớm đã bực mình, vung tay lên: ''Người đâu, đỡ Thái tử về''
Chính điện Chiêu Dương Cung không còn một ai.
Trữ Tú Cung lại hết sức náo nhiệt.
Mẹ con đoàn tụ, bọn nhỏ khỏe mạnh, tháng ngày của Diệp Tư Nhàn trôi qua có tư có vị.
Thỉnh thoảng phu quân rảnh rỗi, hai người lại nói chút chuyện phiếm, càng là đặc biệt tình thú.
Từ trên tiệc rượu xuống, lúc đi vào Trữ tú Cung, Diệp Tư Nhàn vừa vặn sắp xếp bọn nhỏ đi ngủ, mỏi mệt nghiêng qua giường không muốn động đậy.
Bụng đói kêu vang, lại không có sức ngồi dậy ăn khuya.
''Sao vậy, sao lại mệt mỏi như này?''
Triệu Nguyên Cấp vuốt ve trán nàng, kiểm tra nhiệt độ.
''Còn không phải sao? Người cũng không nghĩ thử xem, bốn đứa lận đó'' mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy u oán.
''Cảnh Châu mỗi ngày đều nháo đòi đi ra ngoài, nhất là nghe nói bên cạnh Hoàng cung có tỷ võ kén rể, lòng của nó sớm đã bay ra ngoài rồi''
''Cảnh Nghiên vẫn tốt hơn chút, nhưng Trường Uyên với Trường Diễn....''
Vừa nói vừa lắc đầu, mặt Diệp Tư Nhàn đều xám trắng.
Dù bên cạnh có mười nhũ mẫu cô cô, làm thân mẫu như nàng vẫn mệt mỏi muốn chết.
''Nam hài tử thật sự là lên trời xuống đất, may mà một ngày chỉ có mười hai canh giờ, nếu không chúng nó có thể lật cả cái nóc nhà Trữ Tú Cung lên''
Triệu Nguyên Cấp sờ lên cằm, cười nhạt.
''Nếu đã nghịch ngợm như vậy thì sớm tìm sư phó cho chúng, mài giũa tính tình''
''Thiếp cũng thấy vậy, nam hài tử....nên chịu nhiều khổ''
Hai người nhanh chóng đạt thành nhất trí, còn nói tới chuyện ngoài cung.
Nghe Triệu Nguyên Cấp kể rõ ngọn nguồn chuyện luận võ chọn rể, Diệp Tư Nhàn lúc này dở khóc dở cười.
''Người thật đúng là...''
''Thế nào? Trẫm mưu cầu phúc lợi cho bách tính của mình, còn ai nói được gì?''
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, nói chuyện đương nhiên.
''Vậy kế tiếp thì sao?''
''Kế tiếp đương nhiên cần làm cái gì thì làm cái đó, văn võ đại thần trong triều, cách huynh đệ của trẫm, đương nhiên....còn có chính ta nữa''
''Toàn bộ đều phải đi''
Mấy chữ cuối cùng, Triệu Nguyên Cấp nói đến mức vô cùng không tình nguyện.
Diệp Tư Nhàn cười khanh khách, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Nàng chỉ là có chút hiếu kỳ.
''Không biết Công chúa Vân Châu kia rốt cuộc là thế nào? Dù việc hôn nhân rơi xuống trên đầu ai thì cũng không phải trò đùa''
''Cái này không liên quan gì tới trẫm, đều xem duyên phận và ý trời đi''
Thoải mái nằm trên giường mềm, Triệu Nguyên Cấp thở một hơi dài nhẹ nhõm nhắm mắt lại.
''Dù nàng ấy muốn vào cung cũng được, dù sao hậu cung của trẫm đã nhiều người như vậy, cũng không tiếc nuôi thêm một người như nàng ấy''
Lời còn chưa dứt, nắm tay nhỏ đã đấm tới.
''Nghĩ gì vậy? Dũng sĩ trẻ tuổi có triển vọng như vậy, người ta còn để ý người chắc?'' Diệp Tư Nhàn kháng nghị.
''Ngộ nhỡ thì sao?''
Triệu Nguyên Cấp có chút hứng thú.
''Không có ngộ nhỡ'' Diệp Tư Nhàn bá đạo.
Cười cười nói nói, hai người rúc vào nhau.
Đêm dài đằng đẵng, xuân phong hóa vũ.
Hôm sau cảnh xuân tươi đẹp, dương quang phổ chiếu.
Đại hội luận võ kén rể 'chân chính' rốt cuộc cũng vén màn.
Dưới thánh chỉ lôi đình, tất cả võ tướng chưa thành thân trong triều đều nhất định phải lên đài.
Cộng thêm các vị Vương gia, còn có chính Triệu Nguyên Cấp.
Vòng tỷ thí đầu tiên trọn vẹn bốn ngày mới kết thúc.
''Lượt luận võ này, tổng cộng có một trăm hai mươi sáu dũng sĩ tham gia, trong đó sau mươi ba người thành công tấn cấp vòng thứ hai''
Phùng An Hoài cao giọng tuyên bố.
Quốc vương Khố Nạp ngồi trên cao mở cờ trong bụng, mấy chục dũng sĩ thắng trên đài, từng người ông ta đều hài lòng.
''Không hổ là Đại Cảnh triều, quả nhiên những dũng sĩ này đều thâm tàng bất lộ''
''Hay! Hay!''
Trẫm không có lừa khanh đúng không? Cao thủ đều ở phía sau'' Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.
Quốc vương Khố Nạp quả thực nuốt hết răng và máu bị đấm gãy vào bụng.
Trong lòng suy nghĩ, nếu không có hai trăm mỏ muối kia, cao thủ chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện.
...
Sau khi vòng luận võ thứ nhất kết thúc, bách tính Kinh thành đều sôi trào, đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận, cuối cùng ai sẽ lấy được Công chúa.
Thậm chí có người mở nhà cái đoán thắng thua.
''Ta cảm thấy Hoàng thượng có khả năng thắng nhất''
''Ta cảm thấy Diệp tướng quân cũng có khả năng''
''Cái gì chứ, hôm nay người lợi hại nhất rõ ràng là Thuần Vương gia''
''Con mắt của các ngươi không có bệnh cứ, muốn nói lợi hại, ai có thể đánh thắng được tứ tử của Tào tướng quân, Tào Doãn Côn''
Vừa nói một câu, quả nhiên xung quanh đều yên lặng.
Trố mắt ngắn ngủi qua đi, đám người hiếm thấy nhất trí ý kiến.
''Muốn nói chỉ dựa vào đánh nhau, vậy hoàn toàn chính xác là không ai đánh thắng được Tào Doãn Côn''
''Đúng như vậy, đây chính là một tên liều mạng''
''Người sáng suốt cũng nhìn ra được, những cao thủ cũng không nguyện ý cưới Công chúa, ba phần lực cũng không muốn làm, tên này ngược lại là giỏi, hắn hận không thể xuất ra cả sức bú sữa mẹ''
''Hahaha, nếu không thì sao còn nói là đầu óc có cái hố to chứ?''
''Nè các ngươi đừng nói, lỡ như cuối cùng tất cả mọi người cố ý thua hắn, tiểu tử này thật có khả năng ôm mỹ nhân về đó''
''Không phải sao, đặt vào đặt vào!''
Đám người ồn ào nhao nhao đặt cược.
Tào Doãn Côn, là con trai thứ tư của Tứ phẩm Tào tướng quân trong triều.
Người này chiều cao chín thước, cao lớn vạm vỡ, sắc mặt như than đen, tóc tán loạn, từ trán một đường kéo dài đến cằm.
Xa xa nhìn tới, quả thực không phân rõ đâu là mặt trái đâu là mặt phải.
Nhưng hắn cũng có ưu điểm, ví dụ như trời sinh sức lực vô cùng lớn, có thể mạnh mẽ giơ đối thủ lên đỉnh đầu rồi nện xuống.
Đương nhiên khuyết điểm thì....