''Hoàng huynh tìm đệ có chuyện gì?'' Triệu Nguyên Thuần uy vũ đứng trước Ngự án.
''Không có gì, chỉ hỏi một chút gần đây đệ thế nào'' Triệu Nguyên Cấp bình tĩnh.
Lừa đệ đệ có chút không đành lòng, không lừa đệ thì lại không được.
Triệu Nguyên Cấp chỉ có thể dùng hết sức để mềm mỏng.
Còn Triệu Nguyên Thuần, tính tình y ngay thẳng, cũng không ngốc.
Mặc dù không phải như lòng bàn tay đối với triều chính, nhưng cũng hiểu đại khái.
Hai huynh đệ im lặng một hồi, vẫn là Triệu Nguyên Thuần mở miệng trước.
''Hoàng huynh là vì chuyện Công chúa Khố Nạp quốc sao? Nghe nói người trong triều không ai muốn cưới Công chúa, Hoàng huynh khó xử phải không?''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
''Sao đệ biết'' hắn xấu hổ sờ lên mũi.
''Chuyện này truyền khắp nơi, cho nên Hoàng huynh gọi đệ tới là....''
Lời đã nói đến mức này, Triệu Nguyên Cấp cũng không gạt được, đẩy thánh chỉ tới trước mặt Triệu Nguyên Thuần.
Dự cảm không bình thường đập vào mặt, Triệu Nguyên Cấp mở thánh chỉ nhìn kỹ một lần, sau đó....
''Ai cưới cũng được, dù sao đệ cũng không cưới!''
Thiếu niên mười mấy tuổi thả thánh chỉ lại Ngự án lần nữa, cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.
''Lỡ đâu đệ được chọn thì sao?'' Triệu Nguyên Cấp ôm tia hy vọng cuối cùng.
''Không có lỡ như, thần đệ nói không cưới thì nhất định sẽ không cưới'' Triệu Nguyên Thuần chém đinh chặt sắt.
Triệu Nguyên Cấp tức đến độ máu lại dâng lên.
''Làm càn! Người nào cũng không chịu, người ta sắp tới đây rồi, trẫm có thể làm thế nào?''
Triệu Nguyên Cấp tức giận đi qua đi lại khắp phòng.
Đăng cơ đã nhiều năm, vẫn là lần đầu gặp chuyện khó giải quyết như vậy.
Liên quan đến nhân duyên nam nữ, cũng không thể quá mức cường quyền, hiện tại tất cả đều đâm lao phải theo lao.
''Mặc kệ, dù sao thần đệ cũng không chấp nhận'' Triệu Nguyên Thuần buông tay.
Thiếu niên mười chín tuổi chính là thời điểm thẳng thắn nhất, cứng như sắt thép, đao thương bất nhập.
Triệu Nguyên Cấp nhìn hằm hằm, chỉ phun ra một chữ.
''Cút!''
''Thần đệ cáo lui''
Triệu Nguyên Thuần nhanh chóng cút.
Triệu Nguyên Cấp giận sôi máu hồi lâu, mới khó khăn bình tĩnh lại.
''Quen, đều chiều riết rồi quen!!''
Nếu đã tức tối thì không có tâm tư phê tấu chương nữa.
Càng nghĩ, Triệu Nguyên Cấp quyết định xuất cung một mình cho yên tĩnh chút.
Phân phó Phùng An Hoài ban bố thánh chỉ xuống.
Đổi thường phục, hắn mặc y phục nhẹ nhàng đơn kỵ xuất phát từ cửa chính Hoàng cung.
Áo choàng màu đen bị gió đầu xuân thổi qua, tung bay trong không khí, cực kỳ giống hùng ưng giương cánh muốn bay.
Cưỡi ngựa vòng qua đường cái phồn hoa, dọc theo hẻm nhỏ thanh lãnh ra khỏi thành.
Vốn định ra khỏi thành thị sát Kinh kỳ đại doanh, lại không ngờ nửa đường gặp được Diệp Tư Quân cũng đang đi.
Hai con ngựa một trước một sau gặp nhau, mặt Triệu Nguyên Cấp lập tức đen hơn phân nửa.
''Hóa ra là Diệp đốc úy''
''Vi thần tham kiến Hoàng thượng''
Diệp Tư Quân trở mình xuống ngựa, cung kính chắp tay.
''Hừ! Khanh còn biết trẫm là Hoàng thượng'' Triệu Nguyên Cấp cao cao tại thượng liếc nhìn y.
Đế vương ngập lửa giận nhìn bốn phía, phát hiện nơi đây hoang vu, thế là...
''Hoàng thượng!''
Nhìn Đế vương phi thân xuống ngựa đánh tới, mặt Diệp Tư Quân lộ vẻ hoảng sợ lùi về sau theo bản năng.
Triệu Nguyên Cấp lại cười lạnh: ''Nếu khanh thắng trẫm, món nợ này xem như xóa bỏ''
Hóa ra chỉ là muốn so tài.
Diệp Tư Quân cũng không còn khách khí, thả người nhảy lên nghênh đón.
Một người là nhất đẳng cao thủ tôi luyện từ trong quân doanh ra.
Một người là Đế vương từ nhỏ đã thành thạo tập võ cung ngựa.
Hai người xoay chuyển dây dưa đánh nhau, như nhau khó mà phân được.
Sau nửa canh giờ, Diệp Tư Quân mới dần rơi xuống thế hạ phong.
Địch lại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là y phải thua, chút năng lực quan sát tình hình này vẫn phải có.
'Miễn cưỡng' chống đỡ sau một canh giờ, trận tranh đấu kịch liệt này kết thúc bằng việc Diệp Tư Quân bị đánh bại trên mặt đất.
''Tiểu tử khá lắm, công phu không tệ, là trẫm xem thường khanh''
Sau khi đứng vững, Triệu Nguyên Cấp đi lên trước vươn tay.
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Quân ôm ngực bỗng nhiên ho khan mấy lần, mới nắm chặt tay Hoàng đế đứng lên.
''Là trẫm thua, quả nhiên kỹ thuật không luyện thành thì không quen tay, ngược lại là tiểu tử khanh, rất tiến bộ, xem ra có hy vọng cưới Công chúa''
Hung hăng đập một quyền lên vai y, tâm tình Triệu Nguyên Cấp vô cùng tốt cao giọng cười to.
Diệp Tư Quân: ''...''
''Vi thần xuất thân bần hàn, vẫn là Thuần Vương điện hạ phong thần tuấn lãng, thích hợp làm Phò mã Khố Nạp quốc hơn''
Làm hộ vệ thì được, ngược lại cưới vợ thì không được.
''Không sao, trẫm sẽ phong người làm Vương khác họ, ban thưởng phủ đệ sáu gian cho khanh''
Đế vương xả giận tâm tình không tệ.
Nhìn sắc mặt Diệp Tư quân càng ngày càng đen, hắn cười lớn trở mình lên ngựa.
''Trẫm nhận được tin, Công chúa còn nửa tháng nữa sẽ đến Kinh thành, đường xá xa xôi, ái khanh nên sớm đón, để phòng bất trắc''
''Về sau an nguy của nàng ấy, do ái khanh toàn quyền phụ trách''
''Rõ!''
Sắc mặt Diệp Tư Quân nhàn nhạt.
Trong lòng vẫn chắc chắn, y sẽ không thấy Công chúa.
...
Đêm đó về đến nhà, Diệp Tư Quân sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát trong đêm.
Nhị lão Diệp gia hoảng hốt.
''Gấp gáp như vậy, phải đi đánh trận sao?''
''Không thể để ngày mai mới xuất phát sao?''
''Cha mẹ yên tâm'' Diệp Tư Quân chắp tay thi lễ.
Y giải thích mục đích chuyến đi này, cũng an ủi phụ mẫu.
''Chuyến này không có gì nguy hiểm, chỉ là phụng mệnh làm việc, cha mẹ không cần lo lắng''
Diệp phụ nhẹ nhàng thở ra.
''Vậy là tốt rồi, nếu là ý chỉ của Hoàng thượng, con mau mau xuất phát đi, đừng chậm trễ hành trình''
Nói xong run run rẩy rẩy đi.
Diệp phu nhân nhìn lão gia một chút, lại nhìn nhi tử, bỗng nhiên lại gần.
''Nhi tử, vị Công chúa kia thật sự muốn tỷ võ chọn rể sao?''
''Con có thể....''
''Không được!'' Diệp Tư Quân ngắt lời mẫu thân.
''Người nghĩ cũng đừng nghĩ, con sẽ không lấy một nữ tử dị vực''
Diệp phu nhân á khẩu không trả lời được, đành phải hậm hực rời đi, trước khi đi còn không ngừng nhỏ giọng thì thầm.
''Nữ tử dị vực thì làm sao, gả tới thì không phải thành người của Đại Cảnh triều à? Tên tiểu tử này chọn bừa cái gì?''
Nói thầm một đường, Diệp phu nhân trở lại phòng ngủ lại không nhịn được mà lôi kéo bạn già nhà mình.
''Ông cũng không thèm quản nhi tử của ông, đều đã bao lớn rồi còn chưa cưới vợ, ta đã thỉnh bà mối trong phạm vi khắp năm mươi dặm rồi, nó lại la ó, không chút sốt ruột nào''
Diệp phụ mệt nhọc cả một đời, thân thể ít nhiều có chút suy, ho nhẹ vài tiếng mới mở miệng.
''Là nó cô độc, cũng đâu phải bà, bà gấp cái gì chứ?''
''Này ông cái lão già không đứng đắn'' Diệp phu nhân tức giận.
''Ta nôn nóng bế tôn tử đó, ông nói ta vội vã làm gì''
''Ngoại tôn không phải cũng là tôn tử sao? Bà cũng có tới bốn đứa, muốn ôm thì ôm thôi?''
Diệp phụ bình tĩnh, mà còn hoàn toàn không nóng nảy.
Diệp phu nhân tức giận không còn cách nào, chỉ méo mặt, không phản ứng ông nữa.
Hai vợ chồng già cãi cọ, Diệp Tư Quân đã thu dọn xong, chờ xuất phát.
Sau khi từ biệt nhị lão, y trở mình lên ngựa xông vào trong đêm tối.
...
Trong cung.
Tâm tình Triệu Nguyên Cấp rất tốt, dù ngực bầm đen một mảng, cũng không chút ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
''Đây là làm sao''
Diệp Tư Nhàn vô tình trông thấy cổ áo hắn tổn thương.
Biết được là luận bàn công phu với ca ca, nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại không biết nên nói gì.
''Hai người thú vị thật''
''Vô duyên vô cớ đi đánh nhau, còn đả thương đối phương thành như vậy, có phải là có tật xấu không?''
Một thứ gì đó thay đổi vào tối nay.