Cùng nhau ăn trưa vô cùng náo nhiệt.
Bọn nhỏ cao hứng, Diệp Tư Nhàn cũng cao hứng.
Di An lại là dáng vẻ rầu rĩ không vui, không nói lời nào, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho vào chén mẫu phi.
''Mẫu phi, hình như Di An tỷ tỷ không vui?''
Cảnh Châu sáu tuổi thông minh trong sáng, liếc mắt là nhìn ra bất thường.
''Tố nương nương không khỏe, Di An tỷ tỷ lo lắng'' Diệp Tư Nhàn sờ lên tóc đại nữ nhi.
''À'' Cảnh Châu gật gật đầu.
''Tố nương nương, người phải ăn nhiều một chút, dưỡng tốt thân thể, như vậy Di An tỷ tỷ có thể yên tâm rồi''
Tiểu Công chúa hoạt bát sáng rỡ một thân áo đỏ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trong mắt đầy chân thành.
''Được''
''Tố nương nương nghe theo Cảnh Châu''
Tố quý phi duỗi bàn tay khô gầy, ôm Cảnh Châu vào trong ngực, nàng hết sức bùi ngùi.
''Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt Cảnh Châu đã lớn như vậy, qua một tháng nữa con đã sáu tuổi rồi''
''Mẫu phi của con cũng nói con lớn nhanh'' Cảnh Châu kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên.
''Hồi con còn bé trắng trẻo mũm mĩm nhỏ xíu, khiến người ta không dám ôm, đảo mắt đã cao lớn như vậy, Tố nương nương cũng không làm kịp y phục cho con nữa''
Tố quý phi vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn mịn của Cảnh Châu.
''Tố nương nương thường xuyên may xiêm y cho Cảnh Châu sao?'' Cảnh Châu hiếu kỳ.
''Đương nhiên, khi con còn bé ngay cả cái tã cũng là Tố nương nương may, mẫu phi của con đó, chỉ lo ham chơi''
Tố quý phi cười sờ sờ lên chóp mũi Cảnh Châu.
Cảnh Châu cười khanh khách, Tố quý phi cũng cười, bầu không khó càng ngày càng náo nhiệt, lại không chú ý Di An ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu.
''Hôm nay món thịt dê hầm này thực sự không tệ, tỷ tỷ ăn thêm bát cơm nữa đi'' Diệp Tư Nhàn khuyên.
''Cảnh Châu, để Tố nương nương dùng bữa''
Diệp Tư Nhàn dặn dò nữ nhi, tố quý phi lại ngăn lại.
''Không sao, để nó ở trong ngực ta đi''
Cô nương bảo bối được cưng từ nhỏ tới lớn, không biết còn có thể ôm nàng thêm mấy lần.
Diệp Tư Nhàn cũng không cố chấp nữa.
Ăn trưa một bữa, trọn vẹn ăn hơn nửa canh giờ, đồ ăn trên bàn bị bọn nhỏ ăn đến độ chỉ còn đáy bàn, ngay cả trong chén cơm của Tố quý phi cũng đã ăn xong mới cho người thu lại.
Sau khi dùng thiện, bọn nhỏ đều mệt rã rời.
Diệp Tư Nhàn đành phải mang theo bọn nhỏ rời đi.
Trước khi đi, nàng săc sắc nhìn Tố quý phi một chút.
''Tỷ tỷ đừng quên đã hứa mới muội, phải bảo trọng''
''Ta biết rồi, muội yên tâm''
...
Từng ngày của tháng hai trôi qua, từng phong thư tám trăm dặm khẩn cấp đưa đến trên Ngự án, Triệu Nguyên Cấp loay hoay chân không chạm đất, thỉnh thoảng đêm khuya còn triệu kiến đại thần.
Hắn đã rất lâu không có đặt chân đến hậu cung, ngay cả Trữ Tú Cung cũng không có thời gian đi.
Diệp Tư Nhàn đành phải thu xếp bọn nhỏ ổn thỏa, lại mang theo nhiều loại thuốc bổ đến thăm hắn.
Tối hôm đó, Diệp Tư Nhàn sau khi chờ bọn nhỏ thiếp đi, cầm theo canh gà ác hầm sâm đã chuẩn bị trước đi Chiêu Dương Cung.
Phùng An Hoài canh giữ ở bên ngoài Ngự thư phòng, đang giao phó tiểu thái giám.
Thấy nàng tới, lập tức cười ra đón: ''Quý phi nương nương''
''Hoàng thượng đâu? Còn đang bận sao?''
''Còn đang xem tấu chương, nương nương, mời''
Diệp Tư Nhàn tiếp nhận hộp cơm trong tay Xảo Yến, nhấc mép váy đi vào.
Triệu Nguyên Cấp đang chuyên chú xem tấu chương, nghe tiếng bước chân tưởng là thái giám, không nhịn được mà nổi giận.
''Không cần thêm trà, cút ra ngoài!''
Nghe tiếng bước chân vẫn đang đi đến bên cạnh, lúc này Triệu Nguyên Cấp mới ngẩng đầu, thấy là Nhàn Nhàn.
''Sao nàng lại tới đây?'' trong nháy mắt ngữ khí đã ôn hòa lại.
''Hoàng thượng xử lý triều chính không biết ngày đêm, thân thể của mình cũng không để ý, còn không cho thần thiếp tới chăm sóc sao''
Nàng không nói câu nào mở hộp cơm ra, rót ra một bát canh gà nhân sâm, cẩn thận thổi tới nhiệt độ thích hợp nhất, đưa đến bên môi Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng mời dùng''
''Đây là thần thiếp lệnh cho Trù nữ nấu hơn hai canh giờ, rất bổ dưỡng''
Đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nữ tử xinh xắn, Triệu Nguyên Cấp tiếp nhận chén canh uống một hơi cạn sạch.
''Nhìn thiếp làm gì? Trên mặt thiếp có gì sao?'' Diệp Tư Nhàn thu hồi chén canh, dọn dẹp hộp cơm.
''Hiếm có một lần, tự nhiên muốn nhìn cho đủ''
Hắn gấp gáp muốn kéo tay nàng, lại bị diệp Tư Nhàn đẩy tới một bên.
''Vậy người nhìn cho kỹ đi, nhưng đừng lộn xộn''
Đứng dậy đứng sau lưng Triệu Nguyên Cấp, Diệp Tư Nhàn bóp vai cho hắn.
Quả nhiên, Triệu Nguyên Cấp lười biếng duỗi chân lên Ngự án, thân thể nửa nằm xuống.
''Vì thông gia lần này, trẫm hao phí bao nhiêu tinh lực, không được có sai lầm gì''
''Có thể có sai lầm gì chứ, Công chúa Khố Nạp quốc kia không phải đã xuất phát, trong mong muốn gả tới sao''
Diệp Tư Nhàn an ủi hắn.
Triệu Nguyên Cấp thì cười: ''Ngốc, nào có dễ dàng như vậy''
Đây là thông gia, cũng không phải đưa mỹ nữ.
''Công chúa đã xuất phát, dự tính đầu tháng ba sẽ đến Kinh thành, trẫm cũng phái người qua rước dâu, nhưng người cưới Công chúa...''
''Không phải muốn tỷ võ chọn rể sao?'' Diệp Tư Nhàn tiếp tục ngây thơ ảo tưởng, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu náo nhiệt.
''Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi'' Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt lườm nàng.
''Thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ được một tháng, nhưng trên dưới cả nước căn bản không có nhiều người muốn đến''
Đau đầu xoa xoa thái dương, Triệu Nguyên Cấp có chút bất đắc dĩ.
''Sao lại như vậy? Một khi trúng tuyển, lập tức có thể được phong Vương khác họ, cưới Công chúa Khố Nạp, đi tới đỉnh cao nhân sinh, cơ hội tốt như vậy ai mà không muốn nắm bắt?''
Diệp Tư Nhàn thực sự không hiểu.
Bình thường không phải có nhiều người luồn cúi hướng tới như vậy sao?
''Quan văn và võ tướng không giống nhau lắm''
Bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút cốt khí.
Huống chi cưới Công chúa nước khác, làm Vương khác họ, cuộc đời làm võ tướng cũng chấm dứt, quãng đời còn lại chỉ có thể trông coi cái gọi là Công chúa và vương vị không chút thực quyền nào.
''Nam nhi chính trực nào mà nguyện ý từ bỏ tiền đồ của mình, đi tranh một cái quan hệ bám váy''
''Cũng phải''
Tối thiểu ca ca sẽ không.
Nếu để y dùng nữ nhân để thượng vị, còn không bằng gϊếŧ y đi.
Diệp Tư Nhàn cũng bắt đầu lo lắng: ''Nếu không tuyển được người thích hợp, nàng ta nhất định phải gả cho người thì phải làm sao?''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
Còn biết lo lắng chuyện này, cuối cùng không phí công thương nàng.
''Vì lẽ đó nàng phải giúp trẫm nghĩ chút biện pháp'' Triệu Nguyên Cấp cười gian xảo.
''Đây là triều chính, thần thiếp cũng chịu thôi, hậu cung không được can chính''
Diệp Tư Nhàn bày ra bộ dáng 'Ta chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng'
Triệu Nguyên Cấp im lặng, hung hăng gõ một cái lên trán nàng, ranh mãnh cười.
''Vậy trẫm đành phải nỗ lực hết sức, thực sự không được thì đành phải cưới Công chúa kia, làm phiền Nhàn Nhàn nàng suy nghĩ một chút xem, phong phân vị gì thì tốt...''
''Được!''
Hung hăng nhéo một cái lên gáy hắn, Diệp Tư Nhàn chống nạnh, cực kỳ giống 'cọp cái' dân gian dạy chồng.
''Theo thần thiếp thấy, phong Quý phi có được không?''
''Không tệ!''
Triệu Nguyên Cấp gật đầu.
Thấy giai nhân bên cạnh thu dọn đồ đạc muốn đi ra ngoài, hắn vội vàng lôi trở lại.
''Được rồi, không đùa nữa''
''Trẫm chuẩn bị hạ nghiêm chỉ, võ tướng trong triều, ngoại trừ người đã có thê thiếp thì nhất định phải tham gia toàn bộ, tướng sĩ trong quân và bách tính dân gian, miễn người nào trúng tuyển thì thưởng năm lượng bạc, tấn mỗi một cấp thì thêm mười lượng...''
''Phương pháp đó được, Đại Cảnh triều chúng ta nhiều nam nhi như vậy, chẳng lẽ còn không xứng với nàng ta?''
Diệp Tư Nhàn cuối cùng bày ra nét mặt tươi cười.
Triệu Nguyên Cấp cũng nhẹ nhàng thở ra: ''Sức ghen này của nàng....''
''Sao? Hoàng thượng còn muốn cưới vợ nạp thiếp, ngồi hưởng phúc thiên hạ sao?''
Nàng khoanh tay, có chút hất cằm lên.