Diệp Tư Nhàn biết tâm bệnh của Triệu Nguyên Cấp.
Từ trước đến nay hắn không giỏi biểu hiện nội tâm, càng che giấu, cho thấy chuyện càng lớn.
''Hoàng thượng, ngay cả thiếp người cũng không nói sao? Người cũng biết không chuyện gì gạt được thiếp mà''
Diệp Tư Nhàn muốn an ủi hắn.
Triệu Nguyên Cấp lại chăm chú nhìn về phía nàng: ''Nhàn Nhàn, chỉ riêng chuyện này, nàng đừng hỏi lại, trẫm cũng không có ý định nói nữa''
Chuyện năm đó, người năm đó, ngay cả mình cũng không nhớ rõ, âm thầm tra nhiều năm cũng không thu hoạch được gì.
Rất hiển nhiên, Thái hậu đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả những người và vật có liên quan.
Dựa theo tính cách của Thái hậu, nhổ cỏ tận gốc là tất nhiên.
Muốn đưa mình lên Hoàng vị, bà ta sao có thể để lại mầm họa cho bản thân.
Mẫu phi, nhà ngoại tổ, tất cả đều có thể uy hiếp được địa vị Thái hậu và quan hệ mẫu tử, mộng cọng cỏ một mầm cũng không được giữ lại.
Cuối cùng vẫn là hắn suy nghĩ nhiều.
''Được, thần thiếp không hỏi nữa'' Diệp Tư Nhàn hiếm khi nhu thuận.
Chuyên thân thế cứ vậy không đề cập tới.
Diệp Tư Nhàn bắt đầu chuẩn bị đưa bọn nhỏ xuất cung, về nhà ngoại.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng đợi được ngày này.
Viên Nguyệt và Xảo Yến vừa thu dọn hành lý vừa cười.
''Phùng công công đến truyền tin, nói là nhà của Đốc ý đại nhân không lớn, còn ở ngoại ô Kinh thành, nương nương ngồi xe ngựa qua cũng phải hơn một canh giờ''
''Không sao''
Diệp Tư Nhàn tỉ mỉ điểm nhẹ qua y phục của bọn nhỏ, tự mình bỏ vào rương gỗ.
''Nhà thì không phân biệt lớn nhỏ, có người thân thì chính là nhà''
''Nương nương'' Viên Nguyệt tiếp tục nói.
''Phùng công công còn nói, Hoàng thượng đã phái người tới Giang Nam triệu Diệp tri huyện và Diệp phu nhân, mùng hai đầu năm nay người có thể triệu kiến phu nhân trong cung''
Diệp Tư Nhàn sửng sốt: ''Là thật sao?''
''Đương nhiên là thật, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc đương nhiên sẽ không phải là giả''
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hốc mắt Diệp Tư Nhàn đỏ thẫm, nước mắt đảo quanh.
''Mười ba năm, sắp mười bốn năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này, rốt cuộc cũng đợi được''
Diệp Tư Nhàn gần như tan vỡ.
Mấy năm nay nàng nhìn như cẩu thả, nhìn như hạnh phúc mỹ mãn, nhưng phụ thân mẫu thân không ở bên cạnh, ca ca bặt vô âm tín.
Những người đối xử tốt với nàng nửa đời trước đều không có ở bên cạnh, cuộc đời nàng ầm ầm sụp đổ.
Thời gian mới vào cung quả thực là hỗn độn long trời lở đất.
Dù sau đó có từ từ trôi qua thì cuộc đời nàng vẫn thiếu mất một góc.
Rốt cuộc chờ tới bây giờ, một góc này sắp được bù đắp.
''Tốt quá!''
''Thật tốt quá''
Giờ khắc này, không ai có thể lý giải cảm giác trong lòng nàng.
...
Trước sau thu thập hành lý ba ngày, Diệp Tư Nhàn cũng chuẩn bị đầy đủ ba ngày.
Đến mười tám tháng chạp, đêm đó xuất cung.
Diệp Tư Nhàn ôm Triệu Nguyên Cấp, trong đôi mắt trong trẻo đều là khẩn trương.
''Đã nhiều năm như vậy, không biết ca ca có còn nhận ra thiếp hay không''
''Cũng không biết huynh ấy biến thành dáng vẻ gì rồi, có phải rất xấu hay không, sao không có tiểu cô nương nào thích hết?''
''Ca ca thiếp trước kia là tiểu công tử ca anh tuấn nhất cả phố, ra ngoài là có tiểu cô nương bắt chuyện''
''Có lẽ...không xấu?''
Triệu Nguyên Cấp cười bất đắc dĩ, hắn đường đường là Đế vương, quả thực không để ý dáng dấp cả Diệp Tư Quân như thế nào.
Trong trí nhớ mỗi lần đến Kinh kỳ đại doanh duyệt binh, Diệp Tư Quân đều một thân khôi giáp dày cộm nặng nề.
Tất cả Nguyên soái, Tướng quân, binh sĩ xếp hàng chỉnh tề, Triệu Nguyên Cấp cũng không nhận ra ai là ai.
''Có lẽ?''
Diệp Tư Nhàn trợn to mắt.
''Người không biết bộ dạng của ca ca dài ngắn ra sao sao?''
Triệu Nguyên Cấp buông tay: ''Là không nhớ rõ''
Diệp tư Nhàn sửng sốt, hung hăng nguýt hắn một cái, cấu lên cánh tay hắn một cái.
''Tốt xấu gì cũng là ca ca của thiếp, ở trong dân gian, đó cũng là đại cữu ca của người mà, giờ thì hay rồi, ngay cả bộ dáng cũng không nhớ được''
Triệu Nguyên Cấp cười ha ha, cũng không trả lời.
Diệp Tư Nhàn nói liên miên lải nhải vài câu, việc này mới coi như thôi.
Đêm đó chuẩn bị ngủ, Diệp Tư Nhàn vẫn luôn không yên.
Sợ nhìn thấy bộ dáng tang thương của ca ca, cũng sợ huynh muội không nhận ra nhau.
Nhưng vừa nghĩ, ca ca chỉ vừa mới tuổi xây dựng sự nghiệp như Hoàng thượng, có lẽ cũng không tang thương lắm.
Nhiều năm mình cũng bảo dưỡng không tệ, không đến mức tình trạng huynh muội không nhận ra.
Nghĩ như vậy, trái tim dần thả lại trong bụng, ngủ say sưa.
...
Cùng lúc đó, có người lại ngủ không được, ví dụ như Diệp Tư Quân tại Đô úy phủ ở ngoại ô Kinh thành.
Nói là Đô úy phủ, thật ra là tiểu viện tử ba gian.
Tiền viện, chính sảnh, hậu viện, nói dễ nghe là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, nói khó nghe thì là chật hẹp.
Vào Kinh thành nhiều năm, y vẫn muốn kiếm ra thành tựu, nhưng đến bây giờ vẫn là một Ngũ phẩm Đô úy nho nhỏ.
Y thậm chí cũng không biết làm sao gặp cha mẹ, làm sao gặp muội muội.
Nhưng ngày mai, muội muội của y muốn dẫn theo Hoàng tử và Công chúa sang đây thăm y.
Trong sân nhỏ giản đơn.
Diệp Tư Quân ngồi bên bàn đá uống rượu, một đĩa lạc, một bình rượu trong, một chén tràn đầy khổ tâm.
Cả đời này của Diệp Tư Quân hắn, rốt cuộc là mưu cầu cái gì? Cuối cùng vẫn là phải khiến muội muội thất vọng thật sao?
''Đại nhân, đêm đã khuya rồi'' gã sai vặt Ngũ Đấu khuyên.
''Ta biết rồi''
Diệp Tư Quân rủ mắt xuống, uống vào chén rượu cuối cùng, đứng dậy sải bước rời đi.
Bóng lưng y cô độc tịch mịch, gió bấc đìu hiu, tuyết rơi nhàn nhạt, lộ ra vẻ thê lương khó hiểu.
''Haiz, đại nhân nhiều năm vẫn luôn một mình, khi nào thì mới có thể có một phu nhân đây''
...
Dù đêm đã khuya, Diệp Tư Quân vẫn trở qua trở lại không ngủ được.
Nhắm mắt lại, tất cả cảnh tượng trong đầu đều là đùa giỡn với muội muội khi còn bé, mùa xuân cùng cưỡi ngựa, tiết thanh minh đi chơi diều, mùa hè cùng nhau lén chuồn đi hồ nước hái đài sen, mùa thu đi hái củ ấu, mùa đông...
Y nghe bên ngoài cửa sổ âm thanh tuyết bắt đầu rơi, bỗng nhiên cảm khái.
Mùa đông Giang Nam rất ít tuyết rơi, bọn nhỏ cũng không có đánh gậy trượt tuyết, kể ra thứ làm người ta mong đợi trong đêm đông là mọi người cùng nhau ở xung quanh bếp nướng đậu phộng.
Lúc đó mẫu thân còn trẻ, muội muội còn nhỏ tuổi, thái dương của phụ thân cũng chưa nhiều nếp nhăn như thế.
Còn y, vẫn là trưởng tử mà phụ thân đặt kỳ vọng cao nhất.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, mình cuối cùng lại phụ lòng phụ thân, y...lăn lộn nhiều năm, vẫn không thể làm rạng rỡ tổ tông Diệp gia.
Đang lúc suy nghĩ tung bay, Diệp Tư Quân nghe thấy cửa gỗ lặng lẽ vang lên một tiếng, y biết đây là Ngũ Đấu đến thêm than.
Bản thân không thích đốt than quá nóng, còn Ngũ Đấu luôn lo mình cảm lạnh.
Đứa nhỏ đó....không đúng, là gã sai vặt, cũng không đúng!
Diệp Tư Quân chợt nhớ tớ, Ngũ Đấu cũng đã sớm trưởng thành rồi, hắn đã sớm không còn là hài tử suýt chết đói trôi dạt trong đống tuyết kia nữa.
Nhiều năm trước, Giang Nam hiếm thấy rơi một trận tuyết lớn, trong huyện Hoài An rất nhiều người chết rét.
Trời lạnh đến mức không duỗi nổi tay ra, y vừa vặn có cớ không đọc sách nổi, muốn lén lút lười biếng.
Nhưng sáng sớm, muội muội liền lén chạy tới gian phòng của mình, lặng lẽ ghé vào bên tai y nói.
''Ca ca, ở ngoài cửa sau nhà chúng ta có người chết rét, huynh mau đi xem chút đi''
Lúc ấy mình vừa sợ vừa hiếu kỳ, vội vàng bò dậy đi qua đó nhìn.
Xem xét mới biết được, hài tử choai choai này còn chưa chết, chỉ là cóng đến ngất đi.
Muội muội nghe là chưa chết, nhất định phải cứu hắn về.
Thế là...kể từ năm đó, bên cạnh y có thêm một gã sai vặt Ngũ Đấu.
Về phần tại sao phải lấy cái tên như vậy.
Năm đó vì để xem bệnh cho Ngũ Đấu, trong nhà bán chừng năm đấu lương thực, mới góp đủ tiền thuốc thang.
''Muội muội...''