Cổ nhân từng nói, đã sinh Du, sao còn sinh Lượng.
Trong «Tranh giành», đối với nam số hai Đông Ly Lan mà nói, hắn đã gặp gỡ kẻ địch cả đời, sư đệ mình, Mặc Sĩ Diêu.
Lúc nhỏ tình nghĩa giữa hai người sâu sắc, nhưng theo tuổi tác tăng dần, ở việc bày binh bố trận, bát quái thiên tượng, Đông Ly Lan từ từ bại bởi Mặc Sĩ Diêu, mà còn không có chút lực đánh trả. Sư phụ hai người lại càng thích tiểu đệ tử của mình, đem tâm huyết suốt đời đều truyền thụ cho Mặc Sĩ Diêu, còn để y làm các chủ Vọng Thu các kế nhiệm.
Vì thế một năm trước khi sư phụ đem Vọng Thu các giao cho Mặc Sĩ Diêu, Đông Ly Lan chủ động rời khỏi sư môn, như thế liền có thể không nhìn tới chuyện sỉ nhục này. Sư huynh đệ đã từng có bao nhiêu tình thâm, về sau liền có cỡ nào oán hận ghen ghét, mãi đến khi sa trường gặp lại, Đông Ly Lan ở xa xa nhìn tiểu sư đệ đứng trong vạn quân, chính là lãnh huyết cười một tiếng, giơ trường kiếm lên.
“Người giết hắn, thưởng hoàng kim vạn lượng, nhất phẩm hầu tước!”
Nếu nói trong vạn người lấy thủ cấp kẻ địch, Đông Ly Lan hơn xa Mặc Sĩ Diêu; nhưng nếu nói vạn người đối chiến, Đông Ly Lan ở trước mặt Mặc Sĩ Diêu, ngay cả một chút cơ hội thắng lợi cũng xa vời không thấy.
Cảnh quay xế chiều hôm nay chính là lần đầu hai người gặp lại, diễn xuất trong hàng trăm hàng ngàn quần chúng, là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng mà Dung Hủ và Diệp Kiều lại chỉ NG hai lần, liền hoàn mỹ vượt qua cảnh này.
Quách đạo nhìn hình ảnh trong màn ảnh, cau mày, không biết đang tự hỏi những gì.
Sự tà khí trong khung của Diệp Kiều thật sự vô cùng thích hợp với nhân vật Đông Ly Lan, cho nên lúc trước khi bên đầu tư đưa người, Quách đạo cũng không có cự tuyệt. Mà Dung Hủ thì…
Trong màn hình, thiếu niên bạch y đón gió mà đứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn sư huynh mình.
Lúc trước nếu lựa chọn trở thành quân sư Sở quốc, vậy Mặc Sĩ Diêu tự nhiên biết, sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt ngày hôm nay. Nhưng mà phỏng chừng thông minh tuyệt đỉnh như y cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt, Đông Ly Lan liền hạ quân lệnh trạng với sĩ binh, lấy hoàng kim vạn lượng và thăng quan tiến tước đến treo giải thưởng tính mạng của y.
Trong diễn xuất của Dung Hủ, trong đôi mắt nhìn như bình tĩnh của cậu, đã có một chút dao động mỏng manh. Sau khi Đông Ly Lan nói ra phong thưởng kia, con ngươi cậu hơi hơi rung động một cái, môi mấp máy, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhấp môi, không có mở miệng.
Loại kinh ngạc và khổ sở này gần như chỉ dùng một chút biểu tình chi tiết liền suy diễn ra, khiến Quách đạo cũng vô cùng để ý. Ông nhiều lần nhìn đoạn camera này, chờ càng về sau, ông thậm chí gọi người phụ trách biên kịch bên phòng làm việc, lặng lẽ mở một hội nghị: “Suy xét một chút, đem nam bốn nâng lên vị trí nam ba, cảnh diễn thêm một chút.”
Hội nghị này tự nhiên không có ai biết, nhưng mà rất nhanh Dung Hủ liền nhận được kịch bản mới.
Trong kịch bản mới này, cảnh diễn của cậu thêm hai tập, tuy nói vẫn không thể xem như nam số hai, nhưng đã sắp chạy song song với nam số ba.
Đến nay Dung Hủ đều chưa thấy qua nam số ba kia, đối phương dường như cũng là đi cửa sau vào, nhưng mà chỗ dựa lại không lớm, thiếu chút nữa bị Quách đạo quét xuống. Cảnh diễn của nam số ba ở phần sau của «Tranh giành», không có liên hệ gì với Dung Hủ, cho nên chờ vài tháng nữa đối phương mới có thể vào đoàn phim.
Bên cạnh không có một người đại diện hoặc là trợ lý thương lượng, Dung Hủ chỉ có thể tự mình ở trong lòng yên lặng suy tư chuyện này. Nhưng đến buổi chiều, sau khi quay xong Đường Mộng Lam lại đi đến bên cạnh cậu, cười tủm tỉm nói với cậu: “Đóng phim cho tốt, đoàn phim chúng ta nói tóm lại vẫn là Quách đạo định đoạt, người đầu tư cũng phải nghe ông ấy.”
Dung Hủ nâng con ngươi lên nhìn về phía Đường Mộng Lam, chăm chú nhìn chốc lát, sau đó cười nói: “Chị Đường thật tốt với em.”
Đường Mộng Lam cười: “Cậu là La Chấn Đào mang vào đoàn phim, La Chấn Đào cũng là người đại diện của Hoa Hạ Entertainment chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ tốt với cậu một chút.” Dừng một chút, Đường Mộng Lam ngồi ở bên cạnh Dung Hủ, lén lút vươn ra ngón tay, chỉ về phía Đổng Tranh và Diệp Kiều cách đó không xa: “Nhìn thấy bọn họ không, bọn họ đều là Thiên Cực Entertainment, là đối thủ của chúng ta, chị Đường cậu muốn tìm đồng minh, đương nhiên chỉ có thể tìm anh bạn nhỏ là cậu rồi.”
Một câu liền đem mình và Dung Hủ đặt trên cùng một chiến tuyến.
Dung Hủ rất thích nói chuyện với người thông minh, cậu không phản bác, mà là cười nói: “Em với anh Diệp trong phim cũng là đối địch.”
Đường Mộng Lam lại không để bụng lắc đầu: “Đối địch à? Quan hệ đối địch, mà sau khi cậu chết, hắn lại ôm cậu thất thanh khóc rống hả? Hối hận mười ngày tám ngày, cơm nước không màng… A không đúng, là không ăn không uống. Chờ đến kết cục hắn chiến bại tự sát, nghĩ đến đều là sư đệ cậu?”
Dung Hủ chỉ có thể buông tay.
Ừm, không thể trách cậu, hết thảy đều do biên kịch sức tưởng tượng vô cùng phong phú.
Tiến độ quay phim cứ như vậy thuận lợi mà tiến hành, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì với kịch bản mới, dù sao chỉ có cảnh diễn của Dung Hủ và Diệp Kiều có một chút thay đổi. Về phần nam số ba còn chưa có vào tổ, Dung Hủ đương nhiên không biết suy nghĩ của đối phương, mà dù hắn có ý kiến gì, khẳng định cũng không cách nào lay động Quách đạo, chỉ có thể người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.
Chờ đến nửa tháng sau, đã quay đến mấy cảnh diễn cuối cùng của Dung Hủ.
Sáng sớm hôm nay, Dung Hủ liền đi tới đoàn phim. Lần này lúc chị Từ trang điểm cho cậu, vẽ phá lệ nghiêm túc, mỗi một lần vẽ lên đều cẩn cẩn thận thận, ở phương diện trang điểm mắt, cũng làm sâu sắc đôi mắt đen của Dung Hủ một chút, màu môi dùng màu nhạt, cả người cậu có vẻ có vài phần tiều tụy.
“Hôm nay hẳn là lần cuối cùng trang điểm cho cậu, chờ sau khi cảnh diễn của cậu hơ khô thẻ tre*, chị Từ cũng cho cậu một phong tiền lì xì an ủi.”
*Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
Tiền lì xì an ủi là một loại văn hóa chỉ có trong giới giải trí, mỗi khi một diễn viên nào đó diễn cảnh chết, thì đều sẽ được tiền lì xì an ủi của đạo diễn, biên kịch, diễn viên cùng phim. Chết cũng không phải là một chuyện tốt, tự nhiên phải an ủi, miễn cho phạm kiêng kị.
“Dung Hủ, tôi cũng cho cậu một phần tiền lì xì an ủi.”
Chị Từ vừa mới dứt lời, cửa phòng trang điểm liền truyền đến một giọng nam trong sáng. Dung Hủ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Kiều không biết lúc nào cũng tới phòng trang điểm, ngồi ở trên ghế một bên chờ chị Từ trang điểm cho hắn.
Chị Từ cười: “Lần này trạng thái không tồi, mụn trên mặt cũng xẹp xuống. Xem ra Diệp Kiều cũng đã làm đủ chuẩn bị vì cảnh diễn hôm nay nha, hai người nên phát huy cho tốt, tôi nghe lão Vương nhà tôi nói, cảnh diễn hôm nay là một trong những cảnh quan trọng nhất của cả phim, Quách đạo vô cùng coi trọng.”
Người phụ trách tổ trang điểm là chị Từ không giống những nhân viên công tác khác, chồng của cô chính là Vương phó đạo Vương Chiêu. Cô đi theo đoàn phim Quách đạo đã có mười mấy năm, tư lịch so với Vương phó đạo còn sâu hơn, trong giới phim truyền hình cũng rất có tiếng tăm.
Diệp Kiều liên tục đáp ứng, nhưng nhìn về phía Dung Hủ, lại phát hiện cậu đang cong cong mặt mày xinh đẹp, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Không biết sao, trong lòng Diệp Kiều bỗng nhiên run lên, qua một lúc lâu, yết hầu khàn khàn mở miệng hỏi: “Làm sao vậy, Dung Hủ?”
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp cứ như vậy nhìn mình, mặc cho ai cũng sẽ có chút hoảng thần. Diệp Kiều không tránh khỏi có chút tâm viên ý mã, nhưng mà không tính là tâm tư mỹ miều gì, chỉ là đối với sự vật tốt đẹp, hắn theo bản năng cảm thấy thưởng thức thôi.
Sau một lúc lâu, Dung Hủ mới thu hồi tầm mắt, giọng điệu trịnh trọng nói rằng: “Anh Diệp, hôm nay sau khi em hơ khô thẻ tre, cũng cho anh một phong tiền lì xì áp khí.”
Diệp Kiều sửng sốt: “A? Tiền lì xì áp khí? Đó là tiền lì xì gì?”
Dung Hủ lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng nói: “Hôm nay liên lụy anh khóc đến chết đi sống lại, anh cho em an ủi, em bồi thường lại cho anh, chúc chúng ta lần này có thể một lần liền qua.”
Nhìn Dung Hủ ra vẻ thâm trầm, lúc này Diệp Kiều mới nhớ tới, đối phương còn là một đứa con nít chưa thành niên. Một chút suy nghĩ quanh co khúc khuỷu cuối cùng trong lòng vào giờ khắc này triệt để tiêu tán, Diệp Kiều khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu ngàn vạn lần đừng cho tôi tiền lì xì, tôi cũng không muốn khóc đến thở hổn hển đâu, chúng ta phải một lần liền qua, mới không cần cái miệng quạ đen của cậu đâu!”
Diệp Kiều lúc này vẫn chỉ là nói, hắn không ngờ tới, thế mà lại thật sự bị Dung Hủ một câu thành sấm.
Trong những cảnh quay hôm nay, nhiều nhất chính là cảnh của Dung Hủ.
Mặc Sĩ Diêu bày ra một bố cục nhà không vườn trống ở Bình thành, đại quân Lương quốc đến xâm chiếm. Theo lý thuyết Bình thành hẳn là có hai vạn binh mã, nhưng tất cả mọi người không biết, hai vạn binh mã giờ phút này chỉ còn lại có một ngàn, còn lại đều bị Mặc Sĩ Diêu an bài đến sông Đô, hội hợp với đại quân khác của Sở quốc.
Tổng cộng tám vạn đại quân này suốt đêm qua sông, giờ phút này thế mà đã xâm nhập Ngụy quốc!
Trong ba nước, Lương quốc thực lực cực mạnh, sau khi Sở quốc bị Lương quốc làm tổn thương nặng, thực lực giảm xuống. Mà Ngụy quốc chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu của hai bên, bọn họ dựa vào cái rãnh trời sông Đô này, sống chết mặc bây. Hàng năm Sở quốc đều ngỏ ý với bọn họ, bọn họ lại làm bên trung lập, khiến Lương quốc và Sở quốc đều hết sức kiêng kỵ, không dám vọng động.
Chiêu này kêu là giương đông kích tây, mười vạn đại quân Lương quốc tiếp cận, Sở quốc lại phái tám vạn binh mã, một đêm chinh phục năm tòa thành trì Ngụy quốc. Tiêu gia quân còn có một vạn tinh nhuệ, lấy tốc độ nhanh nhất trong vòng ba ngày thẳng vào chỗ sâu của Ngụy quốc, hạ trại bày binh ở ngoài đô thành Ngụy quốc.
Mà cùng thời khắc này, trong Bình thành, đại quân Lương quốc đã công phá tòa thành trì này.
Sau khi bọn họ tiến vào thành, mặc cho thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, chỉ là một ngàn binh mã cực nhỏ này thế mà lại có thể mệt nhọc mười vạn đại quân bọn họ tròn ba ngày.
Bình thành giờ phút này là một tòa thành trống, nhóm bách tính đã sớm được an bài rời đi, một ngàn sĩ binh này đều là tráng sĩ lấy cái chết tỏ chí, còn lại một phó tướng trung thành và tận tâm với Mặc Sĩ Diêu, và một Mặc Sĩ Diêu.
Lúc này, tướng quân lĩnh quân Lương quốc biết được tin tức đô thành Ngụy quốc bị công phá, hắn giận dữ công tâm, một kiếm chỉ về phía Mặc Sĩ Diêu: “Ngươi lại gian lận!”
Mặc Sĩ Diêu ngồi ngay ngắn ở trước bàn cờ, hạ mắt nhìn một ván cờ thua kia, vẫn chưa trả lời.
Ngụy quốc lâu ngày yên ổn, binh lính bọn họ đã sớm quen những ngày hòa bình, chỗ nào là đối thủ của sĩ binh Sở quốc. Cho nên ba ngày phá quốc là lẽ đương nhiên, dĩ vãng là Lương quốc và Sở quốc kiềm chế nhau, mới để cho Ngụy quốc an an ổn ổn sinh tồn.
Tướng quân Lương quốc này hoàn toàn không rõ, Mặc Sĩ Diêu dùng mưu kế gì, có thể khiến Ngụy quốc ba ngày mất nước!
Nghe nói Ngụy quốc có rất nhiều thành trì căn bản không đợi đại quân Sở quốc hành động, bọn họ liền tự mình mở cửa thành ra, lúc này mới khiến quân đội Sở quốc ba ngày liền đến đô thành.
Tướng quân tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, thế cục thay đổi khiến Lương quốc bị vây trong một loại cục diện bất lợi. Hắn dùng kiếm chỉ Mặc Sĩ Diêu, quyết định lấy y làm con tin, làm một quân cờ. Rốt cuộc, Mặc Sĩ Diêu nói chuyện.
Y nắm một viên ngọc cờ trắng, nâng lên con ngươi trong suốt, lạnh nhạt nhìn tướng quân lửa giận ngút trời trước mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu có thể bị một người kiềm chế, Tiêu Tương liền không phải là Tiêu Tương, cũng không phải Tiêu tướng quân thiết huyết anh dũng, cân quắc không nhượng tu mi kia.”
Tướng quân Lương quốc còn đang lừa mình dối người: “Ngươi là do Tiêu Tương ngàn thỉnh vạn xin tới, cô ta tự nhiên không có khả năng không thèm để ý sống chết của ngươi!”
Mặc Sĩ Diêu cong khóe môi, trong con ngươi sáng ngời lóe ra ánh sáng tín nhiệm: “Nhưng mà, cô ta là Tiêu Tương.”
Tướng quân Lương quốc rốt cuộc sụp đổ.
Đúng vậy, hắn đánh tan một trạm kiểm soát Sở quốc —— Bình thành, nhưng Sở quốc lại trực tiếp dẹp xong Ngụy quốc!
Lương quốc thắng sao? Thắng, thắng được Bình thành.
Lương quốc thua sao? Thua, thua Ngụy quốc!
Tướng quân Lương quốc hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy thiếu niên bạch y trước mắt thế mà lại còn đang chơi cờ, hắn cắn chặt răng, nắm chặt kiếm trong tay, ánh sáng sắc bén lãnh liệt từ trên trường kiếm chợt lóe mà qua. Hắn cả giận nói: “Giết ngươi, hoàng kim vạn lượng, nhất phẩm hầu tước!”
Trong phút chốc, động tác hạ cờ của Mặc Sĩ Diêu dừng lại. Hai mắt hơi hơi trợn to, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp nho nhã lộ ra một tia kinh ngạc, dường như cuối cùng y cũng nhớ ra một chuyện, một chuyện bị y quên đi dưới đáy lòng, thậm chí vẫn luôn làm như không có phát sinh.
Từ bắt đầu tới kết thúc, y đều quên mất chuyện kia, bởi vì không muốn làm cho nó phát sinh, cho nên sẽ giả bộ như nó không tồn tại.
Người có thông tuệ nữa, cũng có chuyện muốn xem nhẹ.
Tiêu Tương quả thật lãnh tĩnh lý trí, nhưng cô cũng sẽ không thật sự không để ý đến sống chết của Mặc Sĩ Diêu. Trước khi đại quân Sở quốc xuất phát, vị nữ tướng quân này đêm khuya đi vào trong phòng Mặc Sĩ Diêu, lấy thái độ cường bách ép hỏi y, nếu để một mình y tại đây, ván cờ này có thể uy hiếp tính mạng y hay không.
Mặc Sĩ Diêu trấn định thong dong nói: “Dùng ta làm con tin, tướng quân sẽ không thỏa hiệp; đợi sau khi Đông Ly Lan đến, ta có nắm chắc không chết. Tướng quân không cần lo lắng.”
Chỉ là y chung quy không chờ được Đông Ly Lan.
Thanh kiếm lạnh như băng đến tận xương đâm xuyên qua lồng ngực y, máu tươi nhất thời phun tung toé ra, hiện lên trên bàn cờ trắng đen. Một kiếm của tướng quân Lương quốc tuyệt vọng kia đâm xuyên qua trái tim y, máu tươi ồ ồ từ trong ngực y chảy ra bên ngoài. Máu tươi nghẹn ở trong yết hầu, từ bên môi y tràn xuống.
Giờ khắc này, trong toàn bộ phim trường, tầm mắt mọi người đều tụ tập trên người thiếu niên bạch y kia.
Khuôn mặt trắng bệch cùng vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này, y lại không có một chút sợ hãi, cũng không có một chút thống hận. Trong ánh mắt trong suốt xinh đẹp của Dung Hủ phản chiếu ra một tướng quân thất kinh, người nọ rút kiếm ra, nỉ non “Như vậy ta sẽ không phải chết, như vậy điện hạ sẽ ban thưởng cho ta, khẳng định sẽ không trách phạt ta”.
Bất quá là một khắc đồng hồ ngắn ngủi sau, một người đàn ông tử y cẩm bào tuấn mỹ liền bước vào trong căn phòng này. Hắn vốn dĩ mang vẻ mặt không kiên nhẫn, bên môi phiếm ý cười châm chọc, không biết có phải là ở trong lòng âm thầm trào phúng sư đệ tự cho là đúng của mình không, nhưng mà chờ hắn đi đến cửa phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đột nhiên tươi cười cứng đờ, ngơ ngác đứng ở cửa phòng.
Tướng quân kia nhìn thấy hắn, đi như chạy tới: “Điện hạ! Ty chức không biết đó là kế, ty chức không biết!”
Đông Ly Lan mở to hai mắt, nhìn thiếu niên người đầy máu, ngồi ở trước bàn cờ.
Máu đỏ nhiều như vậy, lan tràn trên bàn cờ, khiến quân cờ màu đen càng thêm thâm trầm, khiến quân cờ màu trắng tiên diễm đến chói mắt. Y chảy thiệt nhiều máu, trên mặt và trên môi không có một chút huyết sắc, chỉ là y lại khẽ mỉm cười nhìn mình, mặc cho máu nhuộm dần bạch y.
Thiếu niên kia vươn tay với hắn, y nói: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”
Trong lòng Đông Ly Lan phút chốc run lên, hắn căn bản nâng không nổi chân mình, cũng căn bản không cách nào nhúc nhích một chút. Hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng đáng sợ trong phòng, nhìn thiếu niên, nghe y tiếc nuối nói: “Năm đó trước khi ngươi rời đi, có một ván cờ chưa cùng ta kết thúc. Trên đời này… Khụ khụ…”
Một búng máu mãnh liệt phun ra, cắt ngang lời Mặc Sĩ Diêu.
Diệp Kiều chưa từng nghĩ rằng, khi hắn thật sự đối mặt với cảnh diễn này, lại có cảm giác thân thể của mình không thể khống chế.
Nhìn thấy Dung Hủ hộc máu, hắn theo bản năng đi lên phía trước một bước, dùng giọng nói thê lương la lớn: “Sư đệ!”
Dung Hủ lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Tươi cười đơn thuần đơn giản như vậy khiến Diệp Kiều gần như sụp đổ, hắn đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ đau lòng, hắn giống như lập tức biến thành Đông Ly Lan, hắn bỗng giật mình hiểu rõ, khi Đông Ly Lan thấy một màn như vậy chính là bi thống tuyệt vọng như thế nào. Rõ ràng một giây trước còn nghĩ làm thế nào nhục nhã sư đệ mình, nhưng mà khi chân chính nhìn đến kết cục “giết chết Mặc Sĩ Diêu cho ta” từng bị hắn nói qua vô số lần, khi chân chính hiểu rõ mình sắp vĩnh viễn mất đi sư đệ này, chính là tan nát cõi lòng bất lực cỡ nào.
Lúc này đã không phải là Dung Hủ, chỉ còn lại một Mặc Sĩ Diêu.
Mặc Sĩ Diêu ôn nhu cười với hắn, giống như hết thảy đều vẫn là mười năm trước, hắn còn chưa có rời khỏi Vọng Thu các, hắn với sư đệ thích cùng nhau chơi cờ. Hắn luôn thua, sư đệ luôn thắng, sư đệ nói với hắn: “Trên đời này, chỉ có sư huynh có thể cùng ta chơi cờ.”
Đông Ly Lan lại nghĩ thầm rằng: dù chỉ có ta thì lại như thế nào, ta làm theo thắng nổi ngươi.
Sau đó lần thứ hai hắn nghe được, câu nói kia của Mặc Sĩ Diêu: “Trên đời này, chỉ có sư huynh có thể cùng ta chơi cờ. Ván cờ này đợi mười năm, sư huynh, ngươi giúp ta đánh xong nó… có được không?”
Âm thanh dần dần mỏng manh xuống khiến lý trí Đông Ly Lan rốt cuộc triệt để như đàn đứt dây, Diệp Kiều rất nhanh chạy tới, tiếp được thân thể Mặc Sĩ Diêu ngã xuống. Mặc Sĩ Diêu nhìn hắn còn muốn nói chuyện, chỉ là máu nghẹn ở cổ họng y, khiến y một chữ cũng không mở miệng được.
Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, y ngưng mắt nhìn sư huynh mình, giơ ngón tay lên muốn vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, nhưng mà tay mới nâng lên một nửa, y liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhọc ngươi tính hết tất cả, cũng không tính được, đời này không chết trên tay bất luận một kẻ mạnh nào, lại chết dưới một cái giải thưởng đã sớm quên đi.
Hai mắt Đông Ly Lan chậm rãi trợn to, tay hắn nắm chặt lại, ôm thân thể từ từ lạnh như băng này vào trong lòng. Hắn gắt gao mà ôm, giống như muốn ấn đối phương vào trong xương, sau khi Mặc Sĩ Diêu triệt để không còn hơi thở, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
Dưới diễn xuất của Diệp Kiều, hắn gào khóc thật lớn, khóc đến mức hoàn toàn không giống Đông Ly Lan trước kia mình diễn, bởi vì trong tiềm thức hắn muốn khóc như vậy. Hắn cảm thấy nếu như là Đông Ly Lan, giờ phút này căn bản không có bất luận lý trí gì, chỉ biết dùng phương thức nguyên thủy nhất biểu đạt bi thống của mình.
Nhưng mà không bao lâu, Quách đạo liền hô cắt.
Diệp Kiều khóc khóc còn đánh nấc, Dung Hủ bất đắc dĩ từ trong ngực hắn đứng lên, xoa xoa vết máu bên môi.
Diệp Kiều cũng thấy dường như mình diễn quá rồi, vì thế hắn vứt qua một ánh mắt áy náy với Dung Hủ, sau đó nhìn về phía Quách đạo: “Quách đạo, tiếp theo tôi sẽ thu liễm một chút, ngài yên tâm.”
Ai biết vừa nghe lời này, Quách đạo lập tức trừng thẳng mắt: “Thu liễm một chút? Vừa rồi cậu chỉ khóc thành như vậy, còn dám nói thu liễm một chút?! Cậu chân chân chính chính mà khóc cho tôi, rốt cuộc cậu có thể khóc hay không hả? Biết cái gì gọi là thất thanh khóc rống không? Hiện tại cậu NG mấy lần, cậu liền cho Dung Hủ người ta mấy phần tiền lì xì an ủi. Hiện tại, cậu lập tức dùng sức lực bú sữa mẹ của cậu, khóc cho tôi!”
Diệp Kiều: “…”
Dung Hủ: “…”
Không cần tiền lì xì, muốn sát thanh*, có thể chứ?
*Sát thanh: hoàn thành khâu chỉnh sửa cuối cùng, hoàn thành công việc.
Hết chương 6