CHƯƠNG 55
Cuối tuần, học viện âm nhạc cũng không có chương trình học, thời gian này lúc bình thường, trong sân trường đều vắng vẻ, không thấy vài học sinh, mà hiện tại toàn bộ trong sân trường đều náo nhiệt sôi nổi, nơi nơi đều xuất hiện ruy băng đủ mọi màu sắc, các học sinh tập hợp lại, có người cầm nhạc khí, có người mặc quần áo diễn xuất, cười cười nói nói, sôi nổi đi vào lễ đường.
Bất quá, Lạc Khâu Bạch giờ phút này cũng không quan tâm, bởi vì hắn cầm nhạc đệm mà Ngô Bân vì hắn sửa chữa tỉ mỉ chuẩn bị đi ghi danh.
Lần này công ty giải trí Lưu Bạch tổ chức thi sáng tác ca khúc yêu cầu hai bước: ghi danh trên internet cùng ghi danh tại hiện trường, khi ghi danh trên mạng xong còn phải đến hiện trường xác nhận tư liệu, địa điểm ghi danh đều thiết lập tại trung tâm thành phố, muốn ghi danh đều phải sắp xếp đại đội, nhưng bởi vì học viện âm nhạc là đơn vị lần này cuộc thi chỉ định, cho nên trong trường học tại ký túc xá có điểm ghi danh, thuận tiện cho giáo viên và học sinh.
Lạc Khâu Bạch nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng, trong nhà sữa bột và tã giấy đã hết, hắn ghi danh xongsẽ mang theo Đoàn Đoàn đi siêu thị, buổi chiều tiếp tục sửa chữa ca khúc, quả thực bận túi bụi.
Cước bộ của hắn rất nhanh, vốn là cho rằng có thể nhanh ghi danh xong rồi trở về làm chính sự, ai có thể nghĩ đến nơi ghi danh quả thực rất tấp nập.
Californiauổi sang trời nắngnóng rát da mặt, Lạc Khâu Bạch đợi gần một tiếng, bị phơi nắng muốn cháy da.
Bên cạnh một đám nữ sinh Hoa kiều cao hứng phấn chấn thảo luận cái gì.
“Các cậu biết không, xế chiều hôm nay chủ tịch công ty giải trí Lưu Bạch đích thân đến trường chúng ta diễn thuyết, đại bộ phận học sinh đều phải tham gia.”
“Thiết… Này có cái gì mà kích động, nghe được hai chữ chủ tịch kia tôi đã hình dung ra hình tượng đại thúc hói đầy bụng bựrồi.”
“Vậy là cậu không biết nội tình rồi, tôi có người thân trong giới giải trí, cậu ấy nói cho tôi biết công ty giải trí Lưu Bạch phi thường không đơn giản, nghe nói chủ tịch mới 30 tuổi, một tay sáng lập công ty lớn như vậy, cậu nhìn xem, mới hơn một năm liền có người chạy đến trường học chúng tatuyển chọn, bối cảnh như vậy có mấy người có thể làm được, hơn nữa nghe nói bên người anh ấy chưa từng xuất hiện người yêu, bao nhiêu người chờ ôm đùi anh ấy kìa!”
Cô bé kia càng nói càng hưng phấn, chung quanh cười ha ha, “Uy, cậu ở Hoa Kỳ lại hoa si thành như vậy, tổ quốc nhân dân biết không?”
“Đúng, đừng hoa si như vậy, bộ dạng suất còn chưa nói, huống chi nếu điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể không có đối tượng, nhất định là có người yêu bí mật.”
Mấy nữ hài tử nói chuyện bị Lạc Khâu Bạch nghe hết, nhịn không được ở trong lòng cười lắc lắc đầu.
Này cũng không nhất định, có lẽ vị chủ tịch Lưu Bạch này bất lực, căn bản không cách nào làm xằng bậy?
Nghĩ đến khả năng này, Lạc Khâu Bạch cười càng to, người này chắc nghẹn cả đời, cũng thật đáng thương , y không tìm nữ nhân là được rồi, bất lực là tai họa, nếu đột nhiêncứng lên, đem hỏa nghẹn gần nửa đời xối lên một người, càng thêm tai họa.
Lạc Khâu Bạch đầy hứng thú suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, mãnh liệt phục hồi lại tinh thần.
Hắn không phải bị người như thế hại sao! Chó má không cương được, Đoàn Đoàn đều mẹ nó ba tháng!
Lạc Khâu Bạch xấu hổ khụ một tiếng, quyết định cả đời cùng loại “Vương lão ngũ Kim cương”này giữ một khoảng cách, có một đại điểu quái như vậy đủ rồi, hắn cũng không phải tiểu nữ sinh hoa si, buổi chiều diễn thuyết hắn càng không hứng thú đến.
Cân nhắc như vậy, thời gian đến nhanh, hơn nửa canh giờ rốt cục đến phiên Lạc Khâu Bạch.
Phụ trách hiện trường ghi danh là người Trung Quốc, cô xem ca khúc Lạc Khâu Bạch đưa tới rồi sau khi ký tên, đột nhiên ý vị sâu sa nhìn hắn một cái, “White Hill? Đây không phải là tên thật cũng không phải tên tiếng Anh?”
May mắn Lạc Khâu Bạch đeo kính râm, nếu không thực sự bị nhận ra, hắn còn không muốn đem thanh danh Tiểu tam rơi vào tay Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
“Cuộc thi cũng không quy định nhất định phải ghi tên thật?”
Hắn hỏi lại một câu, nhân viên lại nhìn hắn, ghi lạiphương thức liên lạc của hắn vào một tờ giấy cùng demo ca khúc bỏ vào một túi, bỏ vào trong ngăn kéo.
Lạc Khâu Bạch cười hỏi, “Không dùng tên thật chẳng lẽ còn có đối đãi khác sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nhân viên cười cười, hạ giọng nói, “Cuộc thilần này nói cho cùng là vì lựa chọn ca khúc ưu tú chiếm cứ thị trường trong nước, cho nên người Hoa sẽ phải chịu một chút… Ưu đãi đặc biệt.”
Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, bất quá không muốn hỏi, nói một tiếng “Cám ơn” xoay người bước đi .
Hắn vừa ly khai, nhân viên kia lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách học viện âm nhạc, tựa hồ nóng lòng xác định thân phậncủa Lạc Khâu Bạch.
Ghi danh xong, đã gần giữa trưa, Lạc Khâu Bạch vội vã chạy về nhà, tiểu tử kia đã đói bụng rồi.
Vừa nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức nha ngao một tiếng, từ trong chăn vươn ra một cái tay tròn tròn, muốn ôm.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng ôm bé đứng lên, hôn hôn trán của bé, pha chút sữa bột cuối cùng cho bé, nhìn tiểu tử kia cầm bình sữa, bộ dáng lang thôn hổ yết, hắn cười, “Con tiểu cật hóa ăn sạch hết thức ăn, lát nữa phạt con cùng ba ba đi siêu thị, mua rất nhiều rất nhiều sữa bột ăn.”
“A nha… ~(≧▽≦)/~” Nghe được hai chữ “Sữa bột”, tiểu tử kia nháy mắt sáng ngời làm mù mắt Lạc Khâu Bạch.
Nhi tử rất ít khi kích động như vậy, trừ phi vì ăn…
Nhìn đến tiểu tử kia ngũ quan rất giống Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch bối rối một chút, đại điểu quái mặt than nếu ôm bình sữa lộ ra biểu tình này, kỳ thật… Còn rất manh.
Lạc Khâu Bạch không phúc hậu nở nụ cười, mặc quần áo cho tiểu tử kia, có chút buồn bực mình hôm nay thấy cái gì cũng có thể nghĩ đến Kỳ Phong, cái này có chút khác thường.
Ngồi ở trong phòng làm việc Kỳ Phong cổ quái hắt hơi một cái, y nhìn thoáng qua dương quang ngoài cửa sổ, sắc mặt không vui.
Từ khi đi vào địa phương quỷ quái này, y liền mạc danh kỳ diệu hắt xì rất nhiều, nhất định là nơi này thời tiết rất tệ, không thể so với S thị, cũng không biết phù dung câu tại sao lại ở chỗ này sinh hoạt, thật sự là không phẩm vị, chẳng lẽ không biết nói với chồng tìm nơi có khí hậu tương đương S thị sao? Mưa gió, quả nhiên mới một năm mà đã quên mất người chồng này!
Kỳ Phong mặt không đổi sắc, một bàn tay di động trên bàn, một tay khác theo bản năng vuốt phẳng giấy kết hôn trong túi áo, có vẻ không chút để ý, mà trong phòng làm việc còn phátra demo ca khúc dự thi.
“Tiếp theo là số 45 từ nước Mỹ với ca khúc tiếng Anh 《Come Back Love》.”
Đứng ở một bên thư ký nhớ kỹ danh sách sự thi, vừa muốn đem ca khúc phát ra, Kỳ Phong liền đưa tay ngăn lại, “Mấy ca khúc nước ngoài tôi nghe không vô, mở mấy ca khúc tiếng Trung cho tôi nghe đi.”
“Vâng, Kỳ tiên sinh.”Thư ký gật đầu, vội vã chạy đi ra ngoài, bế một chồng đĩa CD tiến vào, sau đó đem danh sách đóng dấu đi ra.
“Những thứ này là ca khúc ghi danh? Tại sao không có của người gọi là WH? Trước không phải tôi đã cố ý dặn dò các người đem bài hát của cậu ta cho tôi nghe?”
Thư ký sửng sốt một chút, lật lật tài liệu trong tay, cũng có chút nghi hoặc nói, “Kỳ tiên sinh, phân phó của ngài tôi đích xác đã truyền đạt, trừ demo của học viện âm nhạc bên kia còn chưa tới, những bài tiếng Trung khác đều ở đây, đích xác không có cái nào gọi là WH.”
“Học viện âm nhạc?” Kỳ Phong nheo lại ánh mắt.
Trước cùng Lạc Khâu Bạch chia lìa, y chỉ biết là hắn đi California, nhưng rốt cuộc đi làm cái gì y hoàn toàn không biết gì cả, cũng khắc chế không đi tìm hiểu, lần này đến Mỹ, lại đi rất gấp, y không kịp phái người đi thăm dò Lạc Khâu Bạch, hiện tại phương thức liên lạc của hai người cũng thay đổi, lại một năm không thấy, WH rốt cuộc có thể là Lạc Khâu Bạch không?
Nghĩ đến đây, y thậm chí đợi không được demo đưa lại, đứng dậy đứng lên đi ra ngoài.
Thư ký bị lão bản làm lúng túng, nhanh chóng ở phía sau hỏi, “Kỳ tiên sinh, demo này còn chưa nghe xong, buổi chiều còn phải đi học viện âm nhạc diễn thuyết, anh hiện tại muốn đi đâu?”
“Không cần phải chờ đến trưa, hiện tại liền xuất phát đi học viện âm nhạc.”
Tim Kỳ Phong đập nhanh, trong lòng như có dự cảm, White Hill tên kỳ quái như vậy, còn là ca khúc tiếng Trung, trên thế giới sao lại trùng hợp như vậy?
Y đi nhanh một chút, mau một chút, chỉ cần có thể nghe được demo của người này, y có thể lập tức nhận ra người này đến tột cùng có phải thê tử không.
Xe chạy như bay, tựa hồ cả một giây đồng hồ cũng không kịp đợi, mà lúc này trên đường cái, Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn đi ở trên đường.
Bởi vì thời tiết ấm áp, hai cha con không có mặc quần áo dày, Lạc Khâu Bạch mặc áo sơmi trắng cùng áo khoác lam sắc, tiểu tử kia cũng mặc như vậy, trên mũ còn có lỗ tai nhỏ, cái bụng nhỏ tí, ngồitrongđịu trước ngực Lạc Khâu Bạch, ánh mắt tò mò.
Hai phụ tử, ba ba dáng người cao gầy thon dài, còn có một nhi tử béo nhỏ, hai gương mặt phương đông, dọc theo đường đi đưa tới không biết bao nhiêu ánh mắt.
Lạc Khâu Bạch đứng ở trước hàng giá, cầm sữa bột cùng tã giấy, cố gắng mà so giá.
Hắn đối với đồ vật của tiểu hài tử dốt đặc cán mai (một chữ cũng không biết), bên người cũng không có ai có thể giúp hắn, ngay từ đầu hắn muốn cho nhi tử những thứ quý nhất, đồ cho Đoàn Đoàn cũng đều là tốt nhất, dù sao hắn chỉ còn một người thân bên người, muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới cho bé.
Nhưng năng lực hắn có hạn, lúc trước tiền phí đóng《 Tà dương ca 》cùng quảng cáo, bổ sung vào cũng không nhiều, học phí hù chết người, một năm sinh hoạt phí đã hơn mười vạn, mà tiền của hắn một năm này đều mua đồ cho Đoàn Đoàn, bình thường vừa lên lớp vừa chiếu cố tiểu tử kia, thời gian làm thêm đều không có.
Hắn không biết mình về sau có thể trở lại giới giải trí hay không, cũng không biết có thể cùng Kỳ Phong tiếp tục không, cho nên có thể tính thì tính, hy vọng kiếm cho nhi tử một ít tiền.
Cầm 2 hộp sữa bột cùng 3 bịch tã giấy, hắn muốn đi qua quầy thực phẩm mua cơm trưa ăn, kết quả di động đột nhiên vang lên.
Ngay từ đầu tiểu tử kia y y nha nha làm hắn không chú ý, chờ đến khi nghe thấy đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ, vẫn đều là một dãy số.
Là ai? Người biết hắn ở Mỹ rất ít, người này gọi điện thoại như vậy, mình cũng không biết a.
Lạc Khâu Bạch đang gọi lại, dãy số này lại một lần gọi vào, hắn vừa nghe chợt nghe bên kia dùng tiếng Anh nói, “Cám ơn trời đất con cuối cùng đã nghe máy!”
“Stephen giáo sư?” Lạc Khâu Bạch sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng đây là lão sư, vừa lúc phụ trách công tác ghi danh cho cuộc thi lần này.
“Là cuộc thi xảy ra vấn đề gì sao?”
“Đúng, không sai, con hiện tại ở nơi nào? Về trường học nhanh, càng nhanh càng tốt, nếu chậm trễ con sẽ không ghi danh được.”
Thanh âm của Stephen hấp tấp nóng nẩy, giống như xảy ra chuyện đại sự.
Lạc Khâu Bạch vừa nghe thấy nghiêm trọng như thế nhanh chóng nói, “Con hiện tại ở bên ngoài, một chốc không thể quay về, ngài có cái gì quan trọng hiện tại liền nói với con đi.”
“Cuộc thi lần nàyyêu cầu tên thật, con điền tên không giống visa, công ty giải trí Lưu Bạch không chịu, chúng ta hiện tại phảiđưa demo cho bọn họ, hiện tại người phụ trách của bọn họ ở trong phòng làm việc chờ con, trong vòng một tiếng, con phải tới, nếu không hỏng hết.”
Tại sao lại đột nhiên bắt ghi tên thật, trước không phải nói không cần sao? Lão bản này thật không đáng tin!
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, nhanh chóng đáp ứng, tắt điện thoại mang theo sữa bột cùng tã giấy đi.
Ngồi ở trong ngực tiểu tử kia đột nhiên đứng lên, còn tưởng rằng ba ba muốn đùa với bé, dọc theo đường đi khanh khách cười, còn không ngừng giơ móng vuốt, đem Lạc Khâu Bạch mệt đến nửa chết nửa sống, ngồi trên xe taxi trực tiếp tới trường.
Stephen cúp điện thoại, hướng Kỳ Phong cười cười.
“Kỳ tiên sinh, Lạc Khâu Bạch lập tức chạy tới, cho tôi hỏi thẳng, vì cái gì đối với một đệ tử, phải dùng tên thật? Cậu ấy ở trong trường học biểu hiện đều không tồi, thân phận không có vấn đề gì, không biết Kỳ tiên sinh lo lắng cái gì?”
Tôi con mẹ nó lo lắng không lấy cớ này thì làm sao lừa phù dung câu đến đây.
Kỳ Phong liếc ông ta, mặt không đổi sắc nói, “Đây là quyết định của công ty, đối với thí sinh Trung Quốc, chúng tôiđều yêu cầu như thế, chẳng qua những người khác đều ghi tên thật, chỉ có cậu ấy không ghi.”
Dù sao công ty là của y, quy định cũng là y lập ra, y muốn làm thế nào thì phải như vậy, nếu không bởi vì muốn tiếp tục hợp tác, y cả giải thích đều không nguyện ý giải thích.
Kỳ Phong thuận miệng lấy cớ, làm Stephen bừng tỉnh đại ngộ, cười gật gật đầu, tiếp tục cùng y nói chuyện phiếm.
Nhưng Kỳ Phong vẫn luôn câu được câu không, trong lỗ tai trừ bỏ demo của Lạc Khâu Bạch, đã không còn quan tâm gì khác.
Trước từ văn phòng vội vã tới đây, nhân viên phụ trách ghi danhđưa cái túi ký tên”WH”, đóng gói demo cho y. Y thậm chí cả thời gian về văn phòng cũng không kịp, trực tiếp ở trong xe tới đây, Kỳ Phong tim đập thình thịch.
Như nước chậm rãi chảy xuôi tiếng đàn dương cầm vang lên, là bài ca y cả đời cũng không quên được – River flows in you
Y nghe được thanh âm quen thuộc, giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi, vang trong xe.
Phù dung câu mềm dẻo uyển chuyển, tựa như lần đầu tiên hai người gặp mặt, trực tiếp chạm đến trái tim y.
Cơ hồ căn bản không cần tái xác định, người này nhất định là Lạc Khâu Bạch, thê tử một năm chưa từng gặp mặt.
“Tay anh dày rộng ôn nhu
Cho ta một em lý do để luyến tiếc
Em không phải đi một mình
Còn có thiên sứ lặng lẽ giữ lại
River flows in you
Em luôn luôn nhớ đến anh
River flows in you
Tiếng cười của thiên sứ anh có nghe thấy không…”
Âm hưởng từ từ bay ra, cơ hồ lập tức phủ đầy tình triều trong 1 năm của Kỳ Phong, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, một câu làm y dậy lên phản ứng, phù dung câu chết tiệt qua một năm còn không quên câu dẫn y!
Lạc Khâu Bạch rời đi một năm, Kỳ Phong một lần nữa biến thành con người lãnh đạm, trừ bỏ quái bệnhlàm người ta đau nhức toàn thân nóng bỏng không tái xuất hiện, y giống như lúc chưa gặp Lạc Khâu Bạch, bất luận kẻ nào không thể làm y hứng thú.
Lão gia thậm chí còn kêu nữ nhân tới quyến rũ y, nhưng hết thảy bị y không lưu tình chút nào đuổi đi, đừng nói là huých, liếc mắt người khác y đều ghê tởm như là đụng phải thứ gì đó bẩn.
Nếu là một người chồngmà cả thê tử đều có thể phản bội, không bằng chém phía dưới kia.
“Tiếng Trung thật sự là tuyệt vời, kết hợp với tiếng Anh cũng có thểcó vần như thế.” Stephen giáo sư nhắm mắt lại, cảm khái một tiếng.
Kỳ Phong than mặt, biểu tình không vui, vươn tay tắt đi.
Stephen sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, Kỳ Phong đã lãnh mặt đi ra ngoài.
Vợ yhát cho cho một mình y nghe, dựa vào cái gì cho ngoại nhân chiếm tiện nghi? Người ngoại quốc biết cái gì gọi là”Em làm anh tưởng niệm tuôn trào” sao? Thật sự là thất học.
Bất quá, thê tử của y biết công ty giải trí Lưu Bạch giải là của y, cho nên mới cố ý không biết mất thể diện đi thi, mục đích là vì không biết cách biểu đạt tình cảm với chồng?
Nghĩ vậy, Kỳ Phong hơi hơi nhếch lên khóe miệng, tâm tình không tồi, vừa nghĩ tới chuyện ôm cây đợi thỏ tự tay bắt Lạc Khâu Bạch, hỏa khí trên người lại nóng thêm một chút, thật sự là làm người ta chịu không nổi!
Xe taxi chạy như bay, lúc đến cổng trường đã mất một tiếng đồng hồ.
Lạc Khâu Bạch lòng như lửa đốt xuống xe, trong tay xách bao lớn bao nhỏ, trên người còn mang theo tiểu thịt Đoàn Đoàn, mệt thở hổn hển.
Stephen cho thời hạn quá gấp, một tiếng đồng hồ làm hắn về nhàcất đồ cũng không có, nhưng hắn cũng không thể mang theo nhi tử đi gặp lão sư cùng người phụ trách đi?
Kia cũng quá không tôn trọng người ta…
Ấn tượng đầu tiên tệ như vậy, về sau còn thi gì?
Lạc Khâu Bạch lòng nóng như lửa đốt, Stephen thúc giục, hắn thở hổn hển, “Giáo sư, tôi hiện tại đã tới trường, bởi vì tôi vừa rồi cùng nhi tử đi siêu thị, chuyện này lại đột nhiên như vậy, tôi thật sự không kịp về nhà, ngài nếu không để ý… Tôi cũng không thể không mang theo nhi tử tìm ngài? Tôi biết sẽ không lễ phép… Nhưng thật sự thật xin lỗi.”
Đoàn Đoàn mới ba tháng, trong trường học có không ít đồng học, không phải quen thuộc, hắn một người ngoại quốc cũng không dám tùy ý đem nhi tử giao cho người khác, ở trong này người duy nhất hắn tin tưởng chỉ có Diệp Thừa cùng chú anh ta, nhưng hiện tại bọn họ đều không ở đây, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn đem nhi tử mang theo bên cạnh mình.
Hắn vốn tưởng rằng Stephen nhất định sẽ sinh khí, không nghĩ tới ông ha ha mỉm cười, hòa ái mà nói, “Không có vấn đề gì, thầy gọi cho con cũng thực đột nhiên, cho nên chuyện này cũng không trách con, tiểu bảo bối thực đáng yêu a, thầy nghe demo, thanh âm của tiểu hài tử không phải thanh âm con của con chứ? Ha ha, vậy mang lại đây đi, vừa lúc thầy muốn nhìn bé. Đúng rồi, con cũng không cần phải gấp, người phụ trách Lưu Bạch vừa vặn đi ra ngoài, con còn thời gian, đitừ từ thôi.”
Lạc Khâu Bạch băn khoăn, hắn liên thanh nói lời cảm tạ, chống đầu gối hít một hơi, nhìn Đoàn Đoàn, nhịn không được nở nụ cười một tiếng, nắm mũi bé, “Nhi tử, lát nữa hảo hảo biểu hiện, ngàn vạn lần đừng ngốc hồ hồ cười khanh khách, cũng đừng làm nũng, cho cha con mất mặt.”
Nói xong hắn hôn trán tiểu tử kia một chút, xoay người lên văn phòng.
Từ buổi sáng ghi danh xong, đến giữa trưa ôm Đoàn Đoàn đi siêu thị, Lạc Khâu Bạch cho tới trưa đều chưa đi WC.
Vừa rồi tình huống khẩn cấp, thời gian không chờ người, hắn suýt nữa đã quên, lúc này thần kinh lơi lỏng, mắc vệ sinh, hắn sờ sờ tã của tiểu tử kia, thế nhưng đã nặng trịch.
Dù sao Stephen nói còn thời gian, người sống cũng không thể bị nước tiểu nghẹn chết được.
Nghĩ như vậy, Lạc Khâu Bạch thuận thế lắc đầu, vào nhà vệ sinh.
Ký túc xá im ắng, phòng rửa tay trên tầng chót một người cũng không có, Lạc Khâu Bạch đem tã giấy cùng sữa bột để lên bồn rửa tay, nhu nhu cánh tay đau nhức, lấy khăn tay xoa xoa, mới đem tiểu tử kia để lên bàn.
“Đoàn Đoàn, con ngoan một chút, đừng lộn xộn, ba thay tã cho con.”
“Ngô a ~” Tiểu tử kia hoàn toàn không nghe Lạc Khâu Bạch, nằm ở trên bàn đánh bóng bàn, thấy được đèn tường, béthấy không rõ, nhưng đèn lóe sáng thực xinh đẹp, bé nhịn không được vươn tay bắt, hai cái đùi cũng giơ lên.
Lạc Khâu Bạch nhéo mông bé, giả vờ quát lớn, “Không cho lộn xộn, lát nữa có người vào, bộ dáng cởi truồng của consẽ bị người khác nhìn.”
Bị nhéo mông hơi đau, tiểu tử kia cười khúc khích, hoa chân múa tay vui sướng càng thêm không thành thật.
Lạc Khâu Bạch xé mở một bịch tã, cố định hai cái đùi bé, đưa tay nhìn đồng hồ, “Đừng làm rộn, chúng ta phải nhanh, cho cha con đi vệ sinh, nếu không sợ con đái dầm, ba cũng không thay tã cho con.”
Hắn thấp giọng lầu bầu một câu, giục tã lót cũ của tiểu tử kia dọn dạch sẽ, ôm Đoàn Đoàn, hắn xoay người vào bên trong, chuẩn bị tìm một bồn cầu giải quyết vấn đề sinh lý, thuận tiện vứt rác.
Hắn đột nhiên nghe được thanh âm cổ quái, ở cửa nghe không được, đi đến bên trong mới nhận ra, một thanh âm trầm thấp khàn khàn thở hổn hển … Nam nhân?
Bất quá quá nhỏ , nghe không rõ, Lạc Khâu Bạch có chút xấu hổ, đẩy ra một phòng, lúc này thanh âm ồ ồ cũng ngừng, một trận xả nước, bên cạnh cửa đột nhiên mở ra.
Trong lúc nhất thời, hắn cùng người kia bốn mắt nhìn nhau, lúc này hai người, cộng Đoàn Đoàn đều ngây ngốc.
Lạc Khâu Bạch cương tại chỗ bất động, miệng chậm rãi mở lớn, nhịn không được chớp chớp đôi mắt, cho là mình thấy ảo giác.
Hắn sao sẽ nhìn thấy khuôn mặt kia của Kỳ Phong xuất hiện ở trong này!?
Tại California Hoa Kỳ học viện âm nhạc trong phòng rửa tay trên tầng chót.
Hắn như bị điểm trúng huyệt đạo, cơ hồ hoàn toàn quên lễ tiết, không chút nào che dấu nhìn nam nhân từ đầu tới đuôi.
Thân cao, hình thể, khuôn mặt kia… Quan trọng là mặt than cau mày kia, lỗ tai đều hồng biểu tình đều giống nhau như đúc!
Này không phải gặp quỷ, hoặc là hắn tưởng niệm nhiều quá xuất hiện ảo giác?
Biểu tình của Kỳ Phong tuyệt không tốt hơn Lạc Khâu Bạch, y tuy rằng đã sớm biết thê tử của mình nhất định sẽ xuất hiện, nhưng đối tượng để mình tự sướng đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơn nữa thê tử đã hơn một năm không gặp, ai đều chịu không nổi, này cùng dự đoán của y hoàn toàn không giống!
Mặt của y đỏ bừng, khẩu thị tâm phi, giờ khắc này y thậm chí cũng không biết bày ra biểu tình gì.
Thê tử của y vì cái gì không lại đây, chẳng lẽ còn muốn y tiến lên sao? Làm thê tử em nhìn thấy chồng một năm chưa từng gặp mặt đều không có phản ứng, quả thực… Không biết làm sao!
“Ngô a…” Đoàn Đoàn nhìn Kỳ Phong, chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt bánh bao, thuận thế ngậm vào đầu ngón tay.
Kỳ Phong ngực phập phồng, sắc mặt cổ quái quả thực khó có thể hình dung, lúc này y rốt cục ý thức được nơi này còn có người thứ 3.
Y đưa ánh mắt dịch đến trên người tiểu tử kia, Đoàn Đoàn bị y dọa đến, theo bản năng chui vào trong ngực Lạc Khâu Bạch một chút.
Sau đó Kỳ Phong thấy được trong tay Lạc Khâu Bạch cầm sữa bột cùng tã giấy, lúc này trên mặt một trận xanh một trận hồng.
Äoà n Äoà n không biết vì cái gì hai Äại nhân Äá»u không nói lá»i nà o, lại trá»m liếc liếc mắt Kỳ Phong, cÆ°á»i khúc khÃch, lá» ra hai cái má lúm Äá»ng tiá»n nhá».
Lạc Khâu Bạch dá» khóc dá» cÆ°á»i, quả thá»±c không cách nà o giải thÃch cái nà y tình huá»ng nà y.
Hắn tÆ°á»ng tượng qua vô sá» lần cùng Äại Äiá»u quái gặp mặt, mặc ká» là thâm tình ôm chầm, hay là kÃch Äá»ng hôn ná»ng nhiá»t, hay là trong truyá»n thuyết âCầm tay nhìn nhau hai mắt Äẫm lá», nhÆ°ng lại không có từ ngữ nà o nói raâ ⦠Tóm lại không phải nhÆ° bây giá»!
Vì cái gì hắn cùng Kỳ Phong hai lần gặp mặt, vÄ©nh viá»
n không ly khai cÄn Äại Äiá»u kia, lần Äầu tiên là nhÆ° thế nà y, lần thứ hai vẫn là nhÆ° váºy!
Lạc Khâu Bạch bỠý tÆ°á»ng Äiên khùng chá»c không nÃn Äược ná» nụ cÆ°á»i, kiên trì, lên tiếng chà o há»i, âChà oâ¦â
Äại Äiá»u quái của em.