CHƯƠNG 4
Đo nhiệt độ cơ thể xong, uống thuốc trấn định cơ thể, tình trạng của Kỳ Phong rốt cục ổn định, mặc dù vẫn sốt nhẹ,dục vọng cuối cùng cũng chấm dứt.
Y nằm ở trên giường, đắp khan trên đầu, sắc mặt tái nhợt.
Bên cạnh người hầu giúp yđắp chăn, bác sĩ tư nhân tháo xuống ống nghe thở dài, “Thiếu gia, cậu lại không nghe lời tôi dặn phải mang theo thuốc bên người phải không?”
Kỳ Phong lãnh đạm nhướng mày, mặt không đổi sắc lắc đầu, “Tôi không cần loại thuốc này.”
“Không cần? Cậu mỗi tháng đều phải kiểm tra mấy lần, mỗi một lần đều nghiêm trọng hơn, cậu mới hai mươi tám tuổi, trái tim đã yếu hơnrất nhiều, phải mang thuốc theo bên người, vạn nhất ngày nào đó tái phát bệnh, tim ngừng đập, cả cái mạng của cậu cũng không giữ được đâu.”
“Bác sĩ Trương, tôi đã nói rồi, tôi không có bệnh tim, chỉ là cảm mạo nhẹ, không cần lo lắng như vậy.”
Kỳ Phong giống như đang nói chuyện của người khác, thần sắc thản nhiên , liên ngữ khí đều không có phập phồng, hoàn toàn không đem bệnh tình của mình để vào mắt.
Bác sĩ dừng một chút, thần sắc trở nên hổ thẹn mà nôn nóng, “Xin lỗi thiếu gia… Là tôi y thuật không tốt, nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng tìm ra nguyên nhân bệnh của ngài, chỉ có thể giảm bớt bệnh trạng lại không có cách nào trị tận gốc, tôi… Tôi thực hổ thẹn.”
Kỳ Phong khoát tay áo, “Đây không phải là lỗi của ông, bệnh di truyền không thể dễ dàng chữa khỏi, từ lúc ông nội tôi đã như vậy rồi.”
“Bác sĩ Trương, tôihơi mệt, hôm nay vất vả cho ông rồi.”
Y chán ghét nhu nhu mày, thoạt nhìn phi thường mỏi mệt, sau khi bác sĩ ra về, một ông lão râu tóc bạc trông vẫn còn khỏe chống gậy đi đến, bên cạnh còn có một người mặc đồ đen đi theo, không có biểu cảm gì.
“Ông nội.” Kỳ Phong muốn xuống giường hành lễ, lại bị ông lão lập tức ngăn lại, “Đừng lộn xộn, con bây giờ còn bệnh, để Tôn đạo trưởng nhìn xem.”
Chuyện như vậy đã trải qua rất nhiều lần, từ lúc Kỳ Phong mới mười mấy tuổi đến khi bắt đầu trưởng thành, Tôn đạo trưởng này vẫn luôn là khách quen của gia đình y.
Nghe nói lão nhân này rất có tài, năm đó Minh Đại Bạch Vân Trọng Dương là truyền nhân chính thống, đã từng giúp Chu Nguyên Chương luyện tiên đan, tinh thông Thái Cực âm dương lưỡng nghi, nay tryền cho Tôn đạo trưởng này, cũng được trên trăm năm.
Năm đó Kỳ lão gia cũng bị bệnh, chính là vị đạo trưởng này hỗ trợ bảo vệ được tính mạng, có thể nói là đại ân nhân của Kỳ gia.
Tôn đạo trưởng bắt mạch, không nói gì, Kỳ Phong nhìn bộ dáng ông ta, không cần đoán cũng biết lão nhân này sẽ nói cái gì.
“Kỳ thiếu gia, lần này phát bệnh có phải còn khó chịu chỗ nào không?”
Kỳ Phong kỳ thật căn bản không tin mấy thứ mê tín cổ hủ này, nhưng ngại mặt mũi ông nội Vu, chỉ có thể không chút để ý mà mở miệng nói, “Không, vẫn giống như trước, giống như trúng xuân dược, toàn thân khô nóng, dục vọng tăng vọt, nhưng là thư giải không được, trong thân thể rất nóng, sôi trào tới cực điểm mà bắt đầu tim đập mạnh, tứ chi như nhũn ra, có đôi khi còn ngất xỉu.”
Tôn đạo trưởng vuốt râu, chau mày, bên cạnh Kỳ lão gia khiếp vía, “Đạo trưởng, Tiểu Phong hiện tại rốt cuộc như thế nào, còn có thể kiên trì bao lâu?”
“30 tuổi, nhiều nhất là 30 tuổi.” Tôn đạo trưởng thở dài một hơi, vươn ra ba ngón tay.
“Căn bệnh này của thiếu gia với lão gia năm đó không giống nhau, ngài khi đó thân thể khỏe mạnh, sau khi lấy phu nhân đãchữa khỏi, nhưng là Tiểu Phong từ nhỏđã lãnh cảm, dục vọng rất lớn, bình thường bảoy động tình đã thực khó, huống chi đến lúc phát bệnh, kinh mạch tắc nghẽn, dương khí không thể tiết ra ngoài, dần dà, không đến 30 tuổi khẳng định sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Vừa nghe xong lão gia sắc mặt thập phần ngưng trọng, nhìn thoáng qua Kỳ Phong bên cạnh thần sắc như thường, mặt co mày cáu, “Đạo trưởng, có thể có phương pháp giải quyết không? Nó là bảo bối tôn tử của dòng họ, đạo trưởng vô luận như thế nào đều phải tìm cách cứu nó, con tôi đã chết, tôi không muốn trải qua viễn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa.”
Tôn đạo trưởng không biết làm thế nào nhún vai, “Chỉ có thể mau chóng tìm được ‘lô đỉnh’ thích hợp, đây là phương pháp duy nhất, đáng tiếc…”
“Tìm ‘lô đỉnh’ kia rất dễ dàng , nhanh chóng kết hôn là được đúng không?”
“Này không giống.”
Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép ra vẻ bí mật, “‘Lô đỉnh’ đầu tiên phải là người sinh ra trong ngày rằm, điểm này đã rất khó rồi, hơn nữa bệnh của Tiểu Phong so với ngài năm đó phức tạp hơn nhiều, cho dù có tìm được người như vậy chỉ sợ cũng thực khó làm cho y động tình, cho nên ‘lô đỉnh’ này còn phải cam đoan có thể làm cho Tiểu Phong phát ra dục vọng.”
“Lẽ ra, kí chủ nếu gặp được ‘lô đỉnh’ thích hợp thân thể sẽ có phản ứng, bất quá thể chất Tiểu Phong như bây giờ sẽ rất khó gặp… Chỉ sợ cũng thực khó động tình, việc này khó a…”
“Đạo trưởng, ông vừa mới nói nếu gặp được ‘lô đỉnh’ thích hợp sẽ có phản ứng, kia nếu có người có thể làm cho tôi ngạnh đứng lên, sẽ như thế nào?” Kỳ Phong đột nhiên ngắt lời ông ta, ánh mắt thâm thúy, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng nghiền ngẫm, trong óc đột nhiên hiện ra Lạc Khâu Bạch kia.
Tôn đạo trưởng sửng sốt một chút, ánh mắt đều sáng, “Lời này là thật?”
“Này cũng không được, thiếu gia ngài gặp phải người như vậy, cô ấy tám phần là ‘lô đỉnh’ định mệnh, ngài có ngày sinh tháng đẻ của cô ấy không, nhanh lên đemra đây cho tôi xem.”
‘Lô đỉnh’ định mênh… ? Chỉ bằng diện mạo bình thường của tên kia?
Kỳ Phong nhăn lại mày, vẫn có chút không dám tin, trầm ngâm sau một lát y lắc đầu, “Tôi chỉ là nói nếu, cũng không có gặp được người như vậy.”
Kỳ lão gia cùng Tôn đạo trưởng vừa nghe lời này đều có chút nhụt chí, nhìn Kỳ Phong bộ dáng không hề gì, trong lòng lo lắng suông cũng không dám tái kích thích y.
“Thiếu gia, cậu cũng đừng lo quá, hiện tại khoa học phát triển như vậy, có lẽ cũng không cần phương pháp tuần hoàn âm dương, bệnh của cậu cũng có thể khỏi hẳn. Tôi trở về xem xét một chút mấy quyển sách chép tay của lão tổ tông lưu lại, có lẽ có thể tìm thấy giải pháp thư giải dương khí.”
Tôn đạo trưởng buông xuống đạo bào (áo đạo sĩ), phủi phủi tay áo, nói vài câu trấn an lão gia, xoay người rời đi.
Lúc này, Kỳ Phong đột nhiên quay đầu, thấp giọng gọi ông ta lại, “Đạo trưởng, trên đời này có một loại người hoặc là loại thuốc nào, có thể thông qua thanh âm gợi lên dục vọng của người khác, thậm chí lãnh cảm như tôi đều có thể dễ dàng động tình không?”
“Tiểu Phong, con nói ngốc gì vậy, ôngthấy con bệnh hồ đồ rồi, nếu có loại thuốc như vậy, ông nội đã sớm tìm ra cho con rồi, sao còn chờ đến hiện tại?” Kỳ lão gia nhịn không được thở dài, lại nhìn vào ánh mắt như nói giỡn của Kỳ Phong.
Tôn đạo trưởng chần chờ một chút, sờ sờ râu mép, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng, “Kỳ thật cũng không phải không có, chẳng qua người bình thường không tin thôi.”
“Có nghĩa là sao?” Kỳ Phong mím môi.
“Không biết thiếu gia có nghe nói qua một câu chuyện cười từ thời cổ lưu truyền tới nay, nghe nói từ khi Xuân thu Chiến quốc bắt đầu, trên phố đang lưu hành một quyển phong nguyệt phổ, bên trong ghi lại tất cả những người mang danh khí tuyệt sắc, mọi người đều nói đó là tứ đại mỹ nữ cùng tứ đại mỹ nam thời cổ, kỳ thật đều có mang danh khí trên người. Quyển phong nguyệt này có ghi chép lại một loại danh khí, cùng tình huống thiếu gia nói loại giống nhau, bất quá nđây chỉ là truyền thuyết, thế kỷ hai mươi mốt rốt cuộc còn có hay không, tôi cũng không rõ.”
“Có ý gì? Người này khí còn có thể thông qua thanh âm dẫn đến tâm hồn?” Kỳ Phong vẻ mặt hoài nghi nhìn ông ta, cảm thấy mình đang nghe được truyền thuyết.
Hắn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục chính thống, vẫn là tốt nghiệp đại học hạng nhất, nên không cách nào tin tưởng chuyện phản khoa học như thế.
Tôn Äạo trÆ°á»ng vuá»t râu mép ha ha má»m cÆ°á»i, âTrên phá» Äá»n Äãi là nhÆ° thế nà y, nghe nói thá»i cá» có má»t loại danh khà gá»i là phù dung câu, thanh âm nhÆ° tiếng hát, ngá»c thạch bát tranh, uyá»n chuyá»n nhá»p nhà ng, ngÆ°á»i nà o nghe Äược thanh âm nà y Äá»u sẽ chìm Äắm, tháºm chà sẽ Äá»ng tình. Bất quá, hiá»n tại loại huyết mạch nà y phá»ng chừng Äã sá»m bá» Äá»ng hóa, cÅ©ng chá» có thá» tìm thấy trong tiá»u thuyết mà thôi.â
âLại nói tiếp, nếu bây giá» phù dung câu hiá»n thế, tôi Äảo tình nguyá»n Äá» cô ấy vá»i Äá»ng phòng vá»i thiếu gia, Äến lúc Äó nếu ngà i láºp tức khá»i bá»nh thì tá»t rá»i.â
Tôn Äạo trÆ°á»ng vui Äùa, lắc lắc Äạo bà o bÆ°á»c ra cá»a phòng, Kỳ lão gia Äứng dáºy tiá»
n khách, trong phòng nhất thá»i chá» còn lại có má»t mình Kỳ Phong.
âLô Äá»nh⦠Phù dung câu?âY thì thà o má»t tiếng, nhá» tá»i thanh âm của Lạc Khâu Bạch, thân thá» tá»±a há» vẫn còn sót lại tÆ° vá» dục vá»ng bà nh trÆ°á»ng kia.
âÄông Äôngâ hai tiếng, là tiếng gõ cá»a, quản gia cầm má»t táºp vÄn kiá»n Äẩy cá»a và o.
âThiếu gia, chuyá»n ngà i kêu tôi Äiá»u tra Äã có kết quả.â
âHắn tên là Lạc Khâu Bạch, là má»t cái diá»
n viên hạng ba nhá», bây giá» là diá»
n viên của công ty giải trà Khải Äức, chá» trông chá» và o mấy vai phụ, chụp hình quảng cáo Äá» kiếm cÆ¡m.â
Kỳ Phong má»t bên nghe má»t bên láºt vÄn kiá»n, tÆ° liá»u ghi lại vô cùng kỹ cà ng tá» má», từ khi sinh ra Äến giá», từ bá»i cảnh gia Äình Äến lúc là m diá»
n viên Äá»u có Äủ, khiy nhìn Äến Lạc Khâu Bạch Äã từng mấy lần thiếu chút nữa bá» công ty an bà i lên giÆ°á»ng vá»i Äại gia, mà y không tá»± giác nhÃu lại.
Quản gia nhìn y vẻ mặt không Äá»i, thấp giá»ng há»i, âThiếu gia, có cần cho ngÆ°á»i giết hắn không?â
Kỳ Phong nhÆ°á»ng mà y liếc anh ta má»t cái không nói gì, nhìn chằm chằm ngà y sinh của Lạc Khâu Bạch, mÆ°á»i lÄm tháng bảy âm lá»ch, Tết Trung Nguyên, không phải là ngà yrằm sao.
Chẳng lẽ Äây gá»i là thiên ý?
Hắn xá»c lên chÄn xuá»ng giÆ°á»ng, lá» ra bá» ngá»±c tinh tráng rắn chắc, tùy tay cầm lấy áo sÆ¡mi mặc á» trên ngÆ°á»i, âChuẩn bá» xe, tôi phải Äi ra ngoà i má»t lát, thuáºn tiá»n Äi Äến công ty giải trà Khải Äức, chuyá»n Lạc Khâu Bạch tôi Äã quyết Äá»nh rá»i.â
Từ lúc ra khá»i phòng tắm, Lạc Khâu Bạch khoác khan tắm mà u trắng, trên tóc còn dÃnh bá»t nÆ°á»c.
Studio ângá»n Äèn có chút chói mắt, nhân viên công tác Äá»u báºn rá»n, phông ná»n, thu âm, máy quay⦠Tất cả Äá»u chuẩn bá» và o chá».
Äạo diá»
n hÆ°á»ng vá» phÃa Lạc Khâu Bạch vẫy vẫy tay, âÄến lượt cáºu lên sân khấu , nhanh chóng ném khÄn tắm Äi.â
Lạc Khâu Bạch hắt hÆ¡i má»t cái, nhu nhu chóp mÅ©i Äo Äá», phi thÆ°á»ng không cam nguyá»n ném Äi khÄn tắm, trên ngÆ°á»i chá» mặc má»t cái quần lót phấn há»ng bó sát ngÆ°á»i.
Chung quanh có không Ãt tiá»u cô nÆ°Æ¡ng nhất thá»i Äá» mặt, và i ngÆ°á»i lá»n máºt còn cÆ°á»i hì hì trêu ghẹo, âKhâu Bạch, cáºu mặc cái nà y tháºt Äáng yêu, tôi muá»n Äẩy ngã cáºu xuá»ng a.â
Lạc Khâu Bạch thân sÄ© má»m cÆ°á»i, âKhông cần dùng cái từ Äáng yêu nà y Äá» hình dung suất khà của tôi Äâu.â
Chung quanh má»t Äám ngÆ°á»i nhá»n không Äược ná» nụ cÆ°á»i, toà n bá» tá» quảng cáo Äá»u thá»±c thÃch hắn tiá»u diá»
n viên chuyên nghiá»p lại Äá»ng ý chá»u khá» nà y.
Ngoà i miá»ng cùng ngÆ°á»i khác chuyá»n trò vui vẻ, trên thá»±c tế Lạc Khâu Bạch tuyá»t không cao hứng.
Äây là quảng cáo quần lót ná»i tiếng quá»c tế, chủ ý Äá» Äánh và o thá» trÆ°á»ng tình thú, cho nên thiết kế Äá»u là mà u há»ng, dùng Lạc Khâu Bạch, khá»i vải dá»t nhá» nhÆ° váºy, lại bó sát ngÆ°á»i lại siết chặt, mông Äằng sau còn sÆ°u sÆ°u tiếng gió lạnh, tháºt không nhìn ra tình thú chá» nà o.
NhÆ°ng là Lý Kim Hâm không cho là nhÆ° váºy, tháºt vất vả má»i Äược quảng cáo nhÆ° váºy, anh ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không dá»
dà ng từ bá», hợp Äá»ng vá»i công ty dà i mÆ°á»i nÄm, dùng hiá»p Æ°á»c buá»c hắn Äến chụp quảng cáo loại nà y, kết quả chÃnh thức khichụp ảnh-quay phim, ngÆ°á»i nà y không biết lại chạy Äi nÆ¡i nà o.
Lạc Khâu Bạch cô ÄÆ¡n má»t mình, cÅ©ng không có trợ thủ, thân thá» có chút run run, nằm trên thảm tuyết trắng, ngá»n Äèn chiếu xuá»ng, bên cạnh Äạo diá»
n ngoại quá»c hÆ°ng phấn bắt Äầu bô bô nói.
Äại khái ý là khen thân thá» hắn tá»t, là n da không cần tân trang gì cả BLABLABLAâ¦
Lạc Khâu Bạch á» trong lòng cÆ°á»i nhạo má»t tiếng, cÅ©ng không cảm thấy Äây lá»i hay gì.
Má»t diá»
n viên, chụp quảng cáo hoà n toà n không cần lá» diá»n thì thôi, còn muá»n lá» thân thá» Äá» kiếm sá»ng, nói nhÆ° thế nà o cÅ©ng không phải viá»c quang minh chÃnh Äại gì.
Bất quá hắn Äá»i vá»i bất cứ chuyá»n gì Äá»u thá»±c nghiêm túc, nếu Äáp ứng chụp, thì cho dù không tình nguyá»n cÅ©ng không Äủa giỡn, nghiêm túc chuyên nghiá»p phá»i hợp vá»i má»i Äá»ng tác của Äạo diá»
n.
Lúc nà y không biết từ nÆ¡i nà oxuất hiá»n má»t con mèo nhá» thuần trắng, máºp mạp giá»ng cái quả cầu ngã và o trong ngá»±c Lạc Khâu Bạch, bá» lông Äâm và o hắn có chút ngứa.
Hắn nhanh chóng bắt lấy tiá»u tá» kia, giÆ¡ hai chân há»ng nhạt lên trÆ°á»c, mắt to trừng Äôi mắt nhá», tiá»u miêu kêu má»t tiếng âMiêu â, vÆ°Æ¡n ra Äầu lưỡi má»m mại liếm liếm ngón tay của hắn, cái Äuôi nhá» vung Äến bụng hắn.
Toà n thân ngứa ngáy, hắn khá»ng chế không Äược ngã tại trên thảm, báºt cÆ°á»i, má»t chân tá»± nhiên mà cuá»n tròn, cái mông rất tròn cong cong.
Hắn má»m cÆ°á»i, cả ngÆ°á»i thá»±c tá»± nhiên toát ra phong tình.
Mà lúc nà y ai cÅ©ng không chú ý tá»i, cá»a trÆ°á»ng quay không biết lúc nà o bá» Äẩy ra, Kỳ Phong bỠáo và o túi, trùng hợp Äem má»t mà n nà y và o trong mắt.
Lá»i của editor: Anh thấy thÃch em rá»i nha!