CHƯƠNG 26
Hai người đem dĩa thịt bò mất bao công sứcmới nấu được bưng lên bàn, bữa cơm đoàn viên chính thức bắt đầu.
Kỳ lão gia ngồi ở ghế chủ tọa, bên phải là Kỳ Phong, bên trái là Lạc Khâu Bạch, đối diện là Tôn đạo trưởng chỉ ăn chay. Bốn người ngồi xuống, Kỳ lão gia liếc mắt một cái thấy được trên bànthịt bò vụng về, không cười hỏi, “Là ai làm?”
“Kỳ Phong làm.”
“Khâu Bạch làm.”
Hai người đồng thời mở miệng, ánh mắt trên không trung gặp nhau, Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, chớp chớp đôi mắt ý bảo: đại điểu quái anh ngốc à, anh phải nói cho lão gia anh tự mình làm cơm để nhận lỗi với ông, anh lại đổ lên người tôinếu xảy ra chuyện gì thì sao, đồ ăn đúng thật là tôi làm, anh cũng không thể ăn ngay nói thật như thế chứ.
Kỳ Phong đã hiểu ánh mắt của hắn, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn hắn một rồi thôi, từ trong xoang mũi không tiếng động phát ra một đơn âm, lười giải thích.
Y sẽ không nói cho Lạc Khâu Bạch, nói như vậy hoàn toàn là để hắn lưu lại ấn tượng tốt trước mặtông nội, kết quả hắn còn không hiểu tình hình.
Kỳ lão gia lắc đầu, nói với Lạc Khâu Bạch, “Con không cần nói giúp cho Tiểu Phong, ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, còn không biết nó căn bản không biết nấu cơm sao? Món ăn này là con làm đi?”
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, nhất thời không biết nên nói thật hoặc nói dối, lúc này Kỳ Phong ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, như là đang nói: Lúc này còn không biết tranh công, tôisao cóbà xã ngốc như vậy.
“Ách… Đúng vậy, bất quá thịt bò là Kỳ Phong thái, y giúp conlàm, lão gia, ngài nếm thử xem, có thích hay không.”
Lạc Khâu Bạch vẫn cứ không sửa miệng, hắn cảm thấy thân phận của mình như vậy thật sự không hợp cách xưng hô này, huống chi một người đàn ông mới nhìn thấy trưởng bối hai lần, liền cùng tôn tử gọi thân thiết là ông nội, rất thiếu lễ phép, nhân gia ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái, hắn chỉ cần lão gia cao hứng là được rồi, những thứ khác tự mình hiểu lấy.
Lão gia gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, tiếp cười gật gật đầu, “Tuy rằng nấu cũng không được tốt lắm, nhưng mùi vị không tệ, đây lại là món Tiểu Phong nấu, ta cần phải ăn thêm mấy miếng nữa.”
Nói xong ông lại gắp đũa bỏ vào chén của Lạc Khâu Bạch, “Con cũng đừng nhìn thôi, động đũa a, con đứa nhỏ này gầy quá, ăn nhiều một chút đi.”
Lão nhân gia nói làm Lạc Khâu Bạch thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu, Kỳ Phong nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của hắn, khóe miệng nhanh chóng gợi lên một tia tươi cười, cũng cầm chén bắt đầu ăn cơm, chỉ ăn món thịt bò xào của Lạc Khâu Bạch, còn đồ ăn khác căn bản không có động đũa vào.
Trên bàn cơm không khí vô cùng hài hòa, Lạc Khâu Bạch chưa từng nghĩ qua Kỳ gia lại khoan dung với hắn như vậy.
Cho dù là người thường, nếu con trai trưởng đi giảo cơ (làm gay), đều có khả năng sẽ nháo đến long trời lở đất, huống chi Kỳ gia lại là hào môn vọng tộc. Kỳ gia dễ dàng tiếp nhận mình như vậy, không chỉ không bài xích, ngược lại thái độ nhiệt tình hiền lành, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ lạ, Lạc Khâu Bạch càng nghĩ càng không hiểu, trong lòng đều khó hiểu, hoàn toàn không dám phớt lờ.
Sau khi ăn cơm xong, người hầu bắt đầu thu dọn bàn, lão gia uống vài hớp nước, chống gậy đứng lên nói với Lạc Khâu Bạch, “Tiểu Lạc a, lát nữacon có vội gì không? Nếu không có việc gìcon theo lão già này lên lầu tâm sự đi.”
Nhắc tới chuyện này, Kỳ Phong nháy mắt quay đầu lại, con ngươi đen tối không rõ, cầm tay Lạc Khâu Bạch nói, “Ông nội, vừa lúc con cũng nhớ hồng trà trong phòng ông, con lên lầu với ông.”
Nói xong y kéo tay Lạc Khâu Bạch bước đi, hạ quyết tâm nhất định phải cùng hắn như hình với bóng.
Đây là tư thái bảo hộ theo bản năng, làm Tôn đạo trưởng ngồi bên cạnh lo lắng nhíu mày, quay đầu nhìn Kỳ lão gia.
Lão gia tử như không để ý, cười một hơi, “Con tiểu tử thúi này, thật không hiếu thuận, trong phòng ngủ ta có nhiều hoa cỏ như vậy, ngày thường người hầu tới thu dọn ông còn lo lắng, con lại tay chân vụng về, trước kia phá hỏng vài chậu lan của ta rồi, hiện tại thật vất vả Tiểu Lạc mới đến, ta kêu nó giúp lão già này, con còn không nguyện ý ?”
Một câu nói vô cùng tự nhiên, Kỳ Phong tìm không thấy lý do để phản bác, nhất thời mím môi, Lạc Khâu Bạch trộm kéo góc áo y, lắc lắc đầu, quay đầu lại nói với Kỳ lão gia, “Ba ba của con khi còn sống cũng thích trồng hoa trồng cỏ, nhưng con một chút chân truyền cũng không học được, hôm nay vừa lúc cùng lão gia thỉnh giáo một chút.”
Lão gia ha hả mỉm cười, Lạc Khâu Bạch đi lên dìu ông lên lầu, tại chỗ ngoặt còn không quên quay đầu, hướng Kỳ Phong làm mặt quỷ, lộ ra một tia trấn an tươi cười.
Kỳ Phong lúc này nhíu mày, thân hình dừng vài giây, đứng dậy liền muốn theo sau, lại bị Tôn đạo trưởng ngăn cản.
Ông vuốt râu mép, cười nói, “Thiếu gia đừng vội, lão gia tung hoành thương giới cả đời, lại là từ tiểu thương, sao có thể làm khó một tiểu bối? Thiếu gia là người phóng khoáng, đừng vì chuyện như thếmà mâu thuẫn với lão gia. Huống hồ bần đạo vừa lúc có một số việc muốn nói cho cậu, không biết thiếu gia muốn nghe hay không?”
Kỳ Phong mặt không đổi sắc, thần sắc lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta, “Đạo trưởng, nếu ông muốn nói chuyện bệnh tật của tôi, vậy đừng nói nữa, cơ thể của tôi rất tốt, về sau sẽ càng tốt, hiện tại không hứng thú nghe việc này.”
Nói xong y lập tức liền đi lên trên lầu, lúc này Tôn đạo trưởng ở phía sau gọi y lại, vẻ mặt sâu không lường được mở miệng, “Nếu là về thân thể của Lạc tiên sinh, thiếu gia cũng không muốn nghe sao? Vừa rồi khi tôi xem mạch cho Lạc tiên sinh, bần đạo không tin thiếu gia một chút manh mối cũng không nhìn ra.”
Một câu làm cho Kỳ Phong dừng lại, xoay người nhướng mày, trên mặt tràn đầy không vui, nhưng rốt cuộc không đi lên lầu nữa.
So với dưới lầu thần thần bí bí, người ở trên lầu Lạc Khâu Bạch cũng không nhẹ nhàng hơn.
Hắn đi theo lão gia vào phòng ngủ, thần thái tự nhiên, thậm chí còn chủ động nói chuyện cho lão gia cười, chọc cho ông cười toe tóe, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, cái gọi là xem hoa xem cỏ chỉ làcái cớ, sau lưng rốt cuộc là có ý gì, hắn không thể hiểu, nhưng là đã tới bước này chỉ sợ trốn cũng không thoát .
Gãi tóc, hắn ở trong lòng cân nhắc lát nữa khi vào phòng lão gia sẽ nói với hắn cái gì, là uy hiếp? Hay lợi dụng? Hay trực tiếp vứt cho hắn một cái chi phiếu, “Thỉnh cậu rời đi cháu của ta, cậu cần bao nhiêu tiền”?
Thật sự là hao tổn tâm trí, loại lời thoại cũ rích trên phim truyền hình …
Như vậy rất lạc quan nhỉ, Lạc Khâu Bạch ngược lại tức cười.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là cửa sổ sát đất, trong phòng ngủ sáng ngời, nơi nơi đều làdụng cụ gỗ lim, bên cửa sổ là xích đu, ngồi xuống cũng có thể nhìn thấy ngoài ban công hoa cỏ rực rỡ, sum suê , quả thực giống hội chợ hoa.
“Ngồi đi, cứ xem nơi này như nhà mình, đừng câu nệ.” Lão gia ngồi trên xích đu, vén cổ tay áo, tùy tay vuốt ve hoa lan vàng trong chiếc chậu màu trắng.
Lạc Khâu Bạch mím môi, vừa định ngồi ghế dựa cách xa lão gia một khoảng cách, lại bị ông lập tức ngăn lại, “Con đứa nhỏ này, ngồi xa như vậy làm gì? Lãogià ta đáng sợ như vậy sao?”
Nói xong ông hiền lành nở nụ cười, vỗ vỗ người bên cạnh nói, “Tiểu Lạc con ngồi ở đây, trò chuyện với ta, ngày thường Tiểu Phong cũng tán gẫu với ta một hai lần, nếu không ta đây sẽ buồn chết, ha ha.”
Cuồng phong mưa rào trong dự đoán hoàn toàn không xuất hiện, Lạc Khâu Bạch càng ngày càng không hiểu này tâm tư của lão gia, chẳng lẽ ông gọi mình lên, thật sự chỉ là ngắm hoa nói chuyện phiếm vài câu, không có ý tứ gì khác?
Lạc Khâu Bạch nghi hoặc, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Kỳ lão gia cười nói, “Lão gia ngài chỉ nói vậy thôi, Kỳ Phong bình thường bận nhiều việc, hôm nay được nghỉ ngơi một chút là đã đến đây thăm ngài.”
Phàm là trưởng bối, kỳ thật đều là bộ dáng này, trước mặt người ở bên ngoài đều nói hài tử nhà mình không tốt chỗ này không tốt chỗ kia, nhưng nếu nghe được người khác khen hài tử của mình, trong lòng lại đặc biệt cao hứng, Lạc Khâu Bạch lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, dù cho chỉ là một diễn viên hạng ba, đạo lí đối nhân xử thế vẫn rất hiểu rõ.
Quả nhiên những lời này làm lão gia phi thường hưởng thụ, ông ha ha mỉm cười, điểm điểm chop mũi Lạc Khâu Bạch hít một tiếng “Con đứa nhỏ này a, nói năng ngọt như vậy”
Nói xong ôngcầm chậu hoa lan bên cạnh để lên trên bàn, mở miệng nói, “Kỳ thật, việc trồng hoa cũng giống như việc nuôi con vậy, phải có nhiệt tình và tinh lực, che chở gấp đôi còn phải lo lắng nó có dầm mưa dãi nắng không.”
“Giống nhưchậu hoa lan này, ta mua trong buổi đấu giá hơn một ngàn vạn, mấy lão bằng hữu đều nói ta hồ đồ, lại vì một chậu hoa lanmà ném đi nhiều tiền như vậy, còn không bằng để vui chơi giải trí, đầu tư chút cổ phiếu, còn có tiền hoa hồng. Nhưng ta không cảm thấy như vậy, thiên kim khó mua trong lòng thấy tốt, hoa lan hiếm có trên đời cũng chỉ có một chậu, tựa như cháu của ta cũng chỉ có một mình Kỳ Phong, ta dành hết tâm tình yêu thương, che chở nó, cho nó những gì tốt đẹp nhất, con nói có đúng không Tiểu Lạc?”
Khẩu khí hoàn toàn không có một chút công kích, nhưng Lạc Khâu Bạch vẫn cảm thấy chột dạ, cảm thấy lão gia đang nói mình.
Hắn sắc mặt như thường nở nụ cười một chút, quyết định tránh đi đề tài nguy hiểm này, giả ngốc, “Lão gia tử đem hoa lan so sánh với con cháu, dùng tâm tư chăm sóc hoa cỏ, thật lợi hại a.”
Kỳ lão gia nhướng mày liếc hắn một cái, ánh mắt tương tự như Kỳ Phong ánh mắt ánh lên quang mang, tựa hồ không dự đoán được Lạc Khâu Bạch sẽ thông minh như vậy.
Ông dừng một chút, khoát tay, “Lợi hại thì làm được gì, nhiều nhất cũng chỉ được xưng trưởng bối.”
Nghe được từ “Trưởng bối”, sắc mặt Lạc Khâu Bạch thay đổi, trong lòng có dự cảm không ổn, ngay lúc hắn cho rằng giây tiếp theo lão gia sẽ nói thẳng ra hết, ông lại lấy chậu hoa trên bàn dọn đến ban công, tùy tay cầm lấy bình nước bên cạnh tưới hoa, hoàn toàn không tiếp tục đề tài vừa rồi.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không rõ lão gia rốt cuộc có ý gì, trầm mặc một lúc đứng dậy ra ban công hỗ trợ, hai người chăm chú tưới hoa, mỗi người lại suy nghĩ những chuyện khác nhau, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Lúc này, lão gia đã tưới hoa xong, đặt bình nước xuống, đánh vỡ trầm mặc, ông ngẩng đầu như vô ý nở nụ cười một tiếng, “Tiểu Lạc, con giờ phút này trong lòng có phải đang nghĩ ta sẽ đối phó con như thế nào, hoặc là kinh ngạc ta vì cái gì sẽ dễ dàng đồng ý trưởng tôn của Kỳ gia lại cùng một người nam nhân kết hôn?”
Trong lòng Lạc Khâu Bạch “Lộp bộp” một tiếng, biết trọng điểm đã tới.
Thấy hắn không nói lời nào, lão gia thấp giọng cười cười, cầm lấy một chiếc khăn tay tơ lụa xoa xoa tay, “Hài tử ngốc, yên tâm đi, ta sẽ không làm khó dễ con, lại càng không dùng quyền thế của Kỳ gia chèn ép con, về sau trong giới giải trí con có yêu cầu gì, Kỳ mỗ ta có thể giúp được gì, sẽ hết lòng giúp.”
Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.
Chỉ thấy lão gia thở dài một hơi, nhìn cánh hoa lan liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra mỏi mệt của người già, như nhớ ra cái gì đó xót xa lắm, làm ông già thêm vài phần.
“Lúc ta còn trẻ, rất coi trọng sự nghiệp, thậm chí đem sự nghiệp làm gia tộc lớn mạnh phát triển trở thành mục tiêu suốt đời, hoàn toàn không để mắt đến gia đình và người thân. Cha của Tiểu Phong… Cũng là đứa con duy nhất của ta, nó chết quá sớm, khi biết được tin này ta từ công ty chạy về nhà, nó đã tắt thở, thận suy kiệt không cứu chữa được, con dâu của ta thương tâm quá độchỉ vài ngày sau cùng đi theo. Năm Tiểu Phong mới bảy tuổi, ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng thật sự rất tuyệt vọng, khi đó chỉ còn lại có nó bồi ở bên cạnh ta.”
“Cho nên ta khi đó liền thể rằng, nhất định phải hảo hảo chiếu cố tôn tử duy nhất này, nó từ nhỏđã hiểu chuyện trưởng thành sớm, bất cứ chuyện gì cũng đều không cần ta lo lắng, nhưng ta vẫn muốn cho nó những gì tốt nhất trên thế giới, có thể nói đem tình cảm ta dành cho ba nóđặt ở trên người nó, nó chính là sinh mệnh của lão nhân ta, nếu nó có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Sắc mặt của Lạc Khâu Bạch tái nhợt đi, những điều lão gia nói như cho hắn một cái bạt tai, làm hắn hiểu được là mình hồ nháo, dẫn đến một lão nhân vì dung túng cho tôn tử, mà thoái nhượng đến nước này.
Miệng mấp máy, một câu “Thực xin lỗi” đều đã đến bên miệng, lão gia đột nhiên hít một hơi, ánh mắt tuyệt vọng không biết làm thế nào, thanh âm lộ ra tuyệt vọng, “Kỳ Phong nó căn bản sống không đến 30 tuổi, ta… Còn có thể làm như thế nào, nó muốn làm cái gì ta đều nguyện ý, nếu trời có trừng phạt, cũng có lão nhân ta thaynó chịu…”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không hiểu ông nói gì, gian nan mở miệng, “Chờ một chút, lão gia… Cái gì gọi là căn bản sống không đến 30 tuổi?”
Kỳ Phong xoay người đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua trên lầu, không kiên nhẫn mở miệng “Đạo trưởng, có lời gì nhanh nói đi, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Tôn đạo trưởng sờ râu mép, trên mặt lộ ra điểm tươi cười, lấy ra một cuốn sách cũ kỹ ố vàng, đưa cho Kỳ Phong nói, “Thiếu gia, trước tiên hãy xem cái này, xem xong, mặc dù tôi không nói, ngài cũng có thể hiểu được.”
Kỳ Phong sắc mặt càng thối, ở nơi này cùng lão đạo sĩ, ythà nguyện ý đi lên lầu tìm Lạc Khâu Bạch.
Y hừ lạnh một tiếng, tùy tay lật lật, khi nhìn thấy hai chữ kia, không tự giác nhíu mày, “Nhục thược? Đây là cái gì, cùng thân thể của Khâu Bạch có quan hệ gì?”
Tôn Äạo trÆ°á»ng áp chế sầu lo trong lòng, ý vá» sâu sa cÆ°á»i nói, âTôi tu hà nh nhiá»u nÄm, bần Äạo luôn luôn chuyên chú âm dÆ°Æ¡ng lưỡng nghi, Äá»i vá»i phong nguyá»t cùng phòng thuáºt cÅ©ng không hiá»u biết nhiá»u, nhÆ°ng thiếu gia nếu tìm Äược lô Äá»nh, tôi tá»± nhiên sẽ vì thiếu gia mà nghiên cứu, gần Äây tôi luôn tìm kiếm sách lão tá» tông Äã Äá» lại, rá»t cục tôi tìm Äược cuá»n phong nguyá»t phá» có giải thÃch tá» má» rõ rà ng.â
âTrên tay thiếu gia là má»t quyá»n trong ãPhong nguyá»t ⢠trầm mạch thiên ã trong lúc Äó có ghi lại má»t Äoạn, là vá» danh khà sau khi phá thân, kinh mạch cùng huyết khà thay Äá»i , bên trong có nhắc tá»i kỹ cà ng, má»i má»t loại danh khà khi phá thân qua thá» chất Äá»u sẽ thay Äá»i, loại thay Äá»i nà y là vì tìm Äược âNhục thượcâ thÃch hợp nhất cho mình, tá»±a nhÆ° má»t cái chìa khóa chá» có thá» tìm Äược á» khóa, hoặc là giá»ng kà chủ tìm kiếm lô Äá»nh váºy, danh khà Äá»i vá»i nhục thược cÅ©ng sẽ có phản ứng, nếunhục thược cà ng phù hợp, lá»±c ảnh hÆ°á»ng vá»i danh khà cà ng lá»n, nếu thÆ°á»ng xuyên là m chuyá»n phòng the, thá» chất của danh khà sẽ trá» nên cà ng ngà y cà ng á»· lại nhục thược, Äá»i mặt vá»i nhục thược cÅ©ng sẽ phá lá» ham muá»n *** nhiá»u hÆ¡n, khi rá»t cuá»c không thá» ly khai,hình thà nh chìa khóa chi khế.â
Má»t Äá»ng danh từ chÆ°a từng nghe thấy Äá»t nhiên ná»n và o Äầu, cho dù là Kỳ Phong không dá»
dà ng bá»c lá» cảm xúc, cÅ©ng hÆ¡i hÆ¡i giáºt mình.
Y hoà i nghi lá» tai của mình có nghe lầm hay không, còn cỠý nhìn sang bá»n phÃa, chung quanh toà n bá» là Äá» váºt hiá»n Äại, hoà n toà n không giá»ng nÆ¡i cá» Äại, chÃnh là ngÆ°á»i Äang Äứng trÆ°á»c mặt y lại Äang nói mấy thứ mê tÃn dá» Äoan, là m y có má»t loại cảm giác rá»i loạn.
Qua tháºt lâu, thân thá» y Äá»ng má»t cái, ngẩng Äầu nhìn chằm chằm và o Tôn Äạo trÆ°á»ng nói, âÃng vừa rá»i xem mạch cho Khâu Bạch, chÃnh là phát hiá»n thá» chất của hắn thay Äá»i?â
Tôn Äạo trÆ°á»ng hà m tiếu, âKhông sai, Lạc tiên sinh kinh mạch và huyết khà Äã chuyá»n tá»i trạng thái thÃch hợp nhất Äá» mây mÆ°a (hoan ái), thay Äá»i nà y Äá»u là vì chá» Äợi nhục thược.â
Những lá»i nà y là msắc mặt Kỳ Phong Äen thêm và i phần, trong xoang mÅ©i phát ra má»t tiếng hừ lạnh.
Cái gì gá»i là chá» Äợi nhục thược, ý nói trừ y là chá»ng ra, còn có thá» có ngÆ°á»i khác bÃnh thê tá» của y, quả thá»±c là không biết phải trái, y sẽ chá» xem ai dám là m!
Trong lòng tuy rằng nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng y vẫn không tình nguyá»n má» miá»ng há»i, âà của ông là chá» cần là m Äược Äầy Äủ, danh khà sẽ nháºn chủ? Có cụ thá» sá» lần không?â
Nếu có cụ thá» sá» lần, ysẽ ghi nhá» và o Äiá»n thoại, má»i ngà y lấy ra nhìn má»t cái, cÅ©ng không tin không giải quyết Äược chuyá»n thê tá» của mình.
Tôn Äạo trÆ°á»ng cÆ°á»i khá», vá»i và ng xua tay, âLý luáºn là nhÆ° thế nà y, vá» phần cụ thá» sá» lần, bần Äạo cÅ©ng không biết, thiếu gia⦠ChÃnh ngà i suy nghÄ© Äi.â
Những lá»i nà y lấy lòng Kỳ Phong, khóe miá»ng y thá»±c Äạm cong lên má»t chút, vừa lòng từ trong xoang mÅ©i phát ra má»t ÄÆ¡n âm.
Là m y còn lo lắng trên ngÆ°á»i Lạc Khâu Bạch có bá»nh nặng gì, trong lòng luôn luôn bá»n chá»n, hiá»n giá» chuyá»n vừa nghe dÄ© nhiên là má»t chuyá»n tá»t, nhìn Tôn Äạo trÆ°á»ng Äá»u thuáºn mắt thêm và i phần.
Nhục thược a⦠Miá»
n cưỡng Äược thông qua Äi.
Kỳ Phong hừ má»t tiếng, lại Äem cuá»n sách viết tá» má» rõ rà ng kia nhét và o trong túi áo khoác, chuẩn bá» trá» vá» nhà hảo hảo nghiên cứu.
Äá»ng há» kêuâÄông ââ Äông ââ Äôngâchá» 9 giá», không khà cÄng thẳng cÅ©ng là m ngÆ°á»i ta hÃt thá» không thông.
Lạc Khâu Bạch hÃt má»t hÆ¡i, môi run run hai cái, vẫn cứ không thá» tin Äược những lá»i mình vừa nghe, hắn dùng sức kéo khóe miá»ng, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i cứng ngắc, âNgà i⦠Äừng nói giỡn, lão gia ngà i là Äang lấy con ra là m trò cÆ°á»i phải không? Kỳ Phong không phải có bá»nh vá» ÄÆ°á»ng sinh dục vá»i lại bá»nh tim sao, cả bác sÄ©và Tôn Äạo trÆ°á»ng Äá»u nói y Äã khá hÆ¡n nhiá»u, hÆ¡n nữa hiá»n tại khoa há»c phát triá»n nhÆ° váºy, nhÆ° thế nà o sẽ sá»ng không Äến 30 tuá»i?â
âTa hà tất lừa con là m gì.â Kỳ lão gia nhìn chằm chằm và o Lạc Khâu Bạch, âTa nhÆ° thế nà o sẽ lấy sinh má»nh của Tiá»u Phong ra nói giỡn? Nếu là có thá» là m cho nó sá»ng qua30 tuá»i, nếu muá»n lấy tÃnh mạng của ta Äá»i cho tÃnh mạng của nó, ta cÅ©ng cam tâm tình nguyá»n.â
Nói tá»i Äây ông nhu nhu thái dÆ°Æ¡ng, trong mắt khà n khà n, vô lá»±c nói, âTây y trung y, tháºm chà là thầy tÆ°á»ng sá», có thá» xem qua Äá»u Äã xem qua, Tiá»u Phong trá»i sinh là sá» khắc thê (không lấy vợ Äược), Äá»i nà y Äã Äá»nh trÆ°á»c cô ÄÆ¡n chết sá»m, nếu muá»n nó sá»ng lâu, cÅ©ng chá» có thá» tìm má»t cái ngÆ°á»i sinh và o ngà y rằmkết hôn vá»i nó Äá» xung há»â¦â
Lạc Khâu Bạch nhÆ° sét Äánh ngang tai, sá»ng sá»t má»t chút tiếp cÆ°á»i nhạo má»t tiếng, âLão gia, thầy tÆ°á»ng sá» nói ngà i cÅ©ng tin sao? Hiá»n tại bá»n bá»p bợm giang há» nhiá»u lắm, tùy tiá»n nói hÆ°u nói vượn và i câu, ngà i liá»n tin tÆ°á»ng?â
Kỳ lão gia mÃm môi, trong mắt Äá»u là áy náy, âTa cÅ©ng không tin Äâu, nhÆ°ng bá»nh của Tiá»u Phong rất nghiêm trá»ng , ngay cả nócÅ©ng tin mà , lúc ấy gặp con, nó phát hiá»n con chÃnh là ngÆ°á»i sinh và o ngà y rằm nó muá»n tìm, chá» có thá» ngá»±a chết trá» thà nh ngá»±a sá»ng.â
Nói xong ông run rẩy bắt lấy bà n tay lạnh lẽo của Lạc Khâu Bạch, tuá»i già sức yếu lại tuyá»t vá»ng phi thÆ°á»ng từ trong cá» há»ng phát ra thanh âm khan khà n, âHà i tá»â¦ Ta biết chuyá»n nà y là Tiá»u Phong có lá»i vá»i con, nhÆ°ng là ⦠Xin con tha thứ má»t lần cho nó, nó là m váºy chá» vì khát vá»ng Äược sá»ng, Tiá»u Phong nó từ nhá» bá» ta là m hÆ° ⦠Bắt con Äến kết hôn vá»i nó là Äá» xung há» (cÆ°á»i con dâu Äá» giải trừ váºn xui), cÅ©ng là nhất thá»i Äầu óc mê muá»i, ta là m ông ná»i không thá» trá»n tránh trách nhiá»m, con oán giáºn ta cÅ©ng Äược, háºn ta cÅ©ng Äược, Äừng trách Tiá»u Phong.â
Lạc Khâu Bạch Äầu óc trá»ng rá»ng, hắn cảm thấy Äây là trò cÆ°á»i hÆ¡n ná»a Äá»i ngÆ°á»i hắn Äã nghe qua.
Xung há»â¦ Hắn là má»t Äà n ông, thế nhÆ°ng bá» ngÆ°á»i ta dùng Äá» xung há»?
Äầu ngón tay khá»ng chế không Äược phát run, hắn nuá»t nÆ°á»c bá»t, âCho nên⦠Äây là nguyên nhân của ngà i?â
Lão gia không nói lá»i nà o, gian nan nhắm mắt lại, âCon cÅ©ng thấy Äấy⦠Bá»nh của Tiá»u Phong tháºt sá»± bá»i vì con nên Äã khá hÆ¡n nhiá»u, con là ân nhân của Tiá»u Phong, ta không thá» báo Äáp hết.â
Lạc Khâu Bạch im lặng, tầm mắt há»n loạn nhìn chằm chằm Äá»ng há» quả lắc trên tÆ°á»ng, Äầu ông ông tác hÆ°á»ng.
Tất cả nghi hoặc tại giá» khắc nà y rá»t cục có Äáp án, lần Äầu tiên và o Kỳ gia, nghe Äược Äó là sinh nháºt y liá»n cao hứng cÆ°á»i toe tóet nói là ngÆ°á»i má»t nhà , tôn tá» cùng nam nhân kết hôn, lão gia cÅ©ng dung túng mặc ká», còn có⦠Buá»i tá»i hôm nay thái Äá» hiá»n là nh thụ sủng nhược kinhâ¦
Nguyên lai chá» là bá»i vì mạng của hắn quá tá»t, bát tá»± rất Äúng, má»i nhÆ° váºy dá»
dà ng tiến và o Kỳ gia.
TrÆ°á»c kia hắn còn mặt dà y mà y dạn nghÄ©, Kỳ Phong có lẽ tháºt sá»± có khẩu vá» Äá»c Äáo, má»i có thá» tìm hắn, hiá»n tại má»i hiá»u Äược mặt mình còn không bằng bát tá»±, có lẽ Kỳ Phong lần thứ hai nhìn thấy hắn, nhìn thấy cÅ©ng không phải là hắn, mà là hắn trên mặt viết bá»n chữâÃm nÄm âm nguyá»tâ.
Chân tÆ°á»ng nhÆ° váºy là m Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình á» trong mắt Kỳ Phong có lẽ cÄn bản không phải má»t ngÆ°á»i, mà là má»t dụng cụ không có sinh má»nh, dùng Äá» bảo vá» mạng sá»ng.
Ãnh mắt Äá»t nhiên có chút Äau Äá»n, hắn nhá» tá»i trÆ°á»c má»t tiếng trÆ°á»c hai ngÆ°á»i còn á» bên nhau, cÆ°á»i Äùa là m má»t bà n thá»t bò xà o, nhÆ°ng vì cái gì trong má»t thá»i gian ngắn, hết thảy Äá»u thay Äá»i?
Lạc Khâu Bạch không biết mình là m sao rá»i khá»i phòng ngủ của Kỳ lão gia, Äầu óc trá»ng rá»ng.
Khi hắn Äi xuá»ng cầu thang nhìn thấy Kỳ Phong, cÅ©ng không biết phải dùng thái Äá» gì Äá»i mặt y.
Kỳ tháºt Kỳ Phong cÅ©ng không có gì sai, bá»n há» ngay từ Äầu chá» là giao dá»ch, hôn lá»
kia cũng bất quá chỠlà hình thức.
Nếu nhÆ° nói hắn trÆ°á»c kia còn không rõ thân pháºn của Kỳ Phong nhÆ° váºy tại sao nhất Äá»nh phải cùng mình kết hôn, bây giá» hắn Äã hiá»u, trÆ°á»c kia hắn cho rằng âKỳ Phong bất lá»±c cho nên muá»n tìm ngÆ°á»i biết bà máºt của mình nếm thá» tÆ° vá» khi kết hônâ, hiá»n tại xem ra hoà n toà n là má»t trò cÆ°á»i.
Hắn rõ rà ng ngay từ Äầu cÅ©ng cÅ©ng xem Äây là má»t trò chÆ¡i, hiá»n tại rá»t cuá»c Äau khá» vì cái gÃ?
Lạc Khâu Bạch không biết, hắn chá» biết trong lòng bây giá» rất khó chá»u, không phải rất Äau, lại vô thanh vô tức vô xâm nháºp trong tim, má»t vết thÆ°Æ¡ng sâu thẳm.
Lạc Khâu Bạch, mà y lại trá» nên nghiêm túc vì má»t trò chÆ¡i, Äúng là ngu ngá»c.
Lúc Äi xuá»ng cầu thang, Kỳ Phong Äã lái xe á» dÆ°á»i cá»a chá» hắn, khi má» cá»a xe, biá»u tình của Kỳ Phong rất nhạt, nhÆ°ng vẫn không che giấu Äược Lạc Khâu Bạch.
Hắn thá»±c kinh ngạc mình lại rõ rà ng má»i má»t cảm xúc của ngÆ°á»i nam nhân nà y nhÆ° váºy, má»i hÆ¡n hai tuần mà thôi, hắn lại cá» gắng thá» tiếp cáºn má»t ngÆ°á»i.
âVừa rá»i ông ná»i nói gì vá»i em?â á» trên xe Kỳ Phong há»i hắn.
âA, không có gì, nói chuyá»n phiếm thôi.â Lạc Khâu Bạch cÆ°á»i cÆ°á»i, mặt mà y cong lên, vô tÆ°.
Hắn cảm thấy mình còn có thá» cÆ°á»i Äược chứng minhmình không lún sâu và o trò chÆ¡i nà y, may mắn tháºt, chÆ°a chìm Äược còn có thá» ná»i lên bá».
Vá» sau chá» nói giao dá»ch thôi, không nói chuyá»n tình cảm, rất tá»t⦠Äá»i vá»i ai cÅ©ng tá»t.
Lá»i của editor: Có ngược! Tại ông ná»i bạn Phong không muá»n hai ngÆ°á»i bên nhau vì sợ không có cháu ná»i dõi ấy mà !