*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khâu Thiên mặt dày yêu cầu “bị sàm sỡ”, Kim Đa Bảo không lay chuyển được, đành chịu thua, đầu tóc bù xù bò xuống cuối giường sờ sờ chân Khâu Thiên.
Khâu Thiên: “Em định chọc cười anh à.”
Kim Đa Bảo ngồi xếp bằng ở cuối giường, vẫn ngoan cố, “Anh không biết chân cũng được tính là bộ phận đặc trưng cho giới tính sao?”
Dường như trong đầu Khâu Thiên đang tưởng tượng ra chuyện gì rất kì quái, sắc mặt thay đổi, “Cái này hơi nặng đô thì phải?”
Kim Đa Bảo lắc đầu một cách đoan chính, “Anh không thấy đàn ông thời xưa đều thích cầm bàn chân nhỏ xíu của phụ nữ để thưởng thức à, hơn nữa phụ nữ cũng không được để người đàn ông khác thấy chân trần của mình, nếu nhỡ bị em sờ giống như anh, họ sẽ tự sát hoặc chém đứt chân, rất cấm kỵ!”
Khâu Thiên ngẫm nghĩ câu nói của cô, “Anh có thể chọn cách gả cho em mà.”
Kim Đa Bảo cười ha ha, bò lại nâng cằm anh lên, “Được thôi tiểu nương tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
“Ừm, em lập tức tới nhà ba mẹ anh cầu hôn đi.”
Kim Đa Bảo nghẹn họng, đúng rồi, hôm nay phải tới gặp phụ huynh… Vừa nhắc tới cô đã thấy căng thẳng, đập cánh tay Khâu Thiên, đẩy anh xuống giường thật nhanh, “Em phải về nhà thay quần áo khác, trang điểm một chút.”
Khâu Thiên nửa ngồi nửa nằm, ngắm nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, “Không sao đâu, sáng sớm nay anh gửi tin nhắn cho mẹ, nói trong đội còn vài việc, tới trưa mới về. Bà ấy cũng phải đi mua đồ ăn, không chừng còn muốn ăn diện một chút, em tới sớm làm bà ấy không chuẩn bị được mới dễ bực mình đó.”
“Vậy à…” Kim Đa Bảo thả chậm tốc độ, “Nhưng cũng phải dậy đi chứ, chúng ta kiếm chút gì ăn đi, em đói quá.”
“Sắc đẹp đang nằm trên giường, em còn muốn ra ngoài ăn gì hả, thật là phí của trời.”
“Ô, anh cũng biết thành ngữ lợi hại như vậy à.”
“…” Khâu Thiên ngồi dậy, ngắt mặt cô một cái, “Bạn trai em có chút văn hóa, em không biết vỗ tay hoan hô sao!”
Kim Đa Bảo giơ cả tay cả chân lên vỗ, “Hoan hô hoan hô.”
Khâu Thiên kéo quần áo vắt trên ghế, lườm cô một cái, “Nhìn bộ dạng em bây giờ, có phải muốn chém hai chân luôn không?”
Kim Đa Bảo nhào lên người anh từ phía sau, “Sao lại chém, chẳng phải anh muốn gả cho em ư!”
Khâu Thiên bị đụng làm người lao lên trước, lưng gập hẳn lại, anh trở tay siết lấy Kim Đa Bảo, kẹp chặt hai bắp tay của cô, hai người đùa giỡn lăn lộn trên giường mấy vòng, đến khi Khâu Thiên cạ ra lửa mới buông cô ra, búng cằm cô, “Không ầm ĩ nữa, mau dậy đi ăn thôi.”
Ăn sáng trong trung tâm thương mại gần đó, lúc ra ngoài chơi, phát hiện trước cửa trung tâm có vài chiếc máy gắp thú, Kim Đa Bảo tới gần mới thấy bên trong là những quả trứng làm từ nhựa, trong các quả trứng có một chiếc nhẫn.
Kim Đa Bảo đã có kinh nghiệm từ lần chơi trước, nên rất tin tưởng trình độ gắp thú của mình, cô lấy hai mươi đồng để đổi xu trong cái máy bên cạnh, hứa hẹn với Khâu Thiên, “Em sẽ gắp một chiếc nhẫn cho anh.”
Khâu Thiên đứng bên cạnh chờ, nhìn cô tập trung điều khiển cần gắp, nhưng quả trứng nhựa vừa nhỏ vừa trơn, không dễ gắp như món đồ chơi bằng bông. Kim Đa Bảo cũng không nóng vội, chơi hết hai mươi đồng, cô lại chạy đi đổi thêm mười đồng, rốt cuộc trong lần gắp cuối cùng, cô đã gắp được quả trứng nhựa lớn nhất.
Cô vui mừng cúi người nhặt chiến lợi phẩm lên, vặn nắp vỏ trứng, sau đó trịnh trọng lấy chiếc nhẫn không biết được làm từ chất liệu gì ra ngoài. Chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ có dáng gợn sóng, Kim Đa Bảo kéo tay Khâu Thiên qua, đặt vào lòng bàn tay anh, “Của em là cá, còn của anh là con sóng, vừa đẹp một đôi!”
Anh cũng nhếch miệng, đeo nhẫn vào ngón giữa, nhưng chọt không vừa, lại đổi sang ngón khác, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nhét vừa ngón út.
Kim Đa Bảo nói lại bài giảng đã nghe trong tiệm trang sức cho Khâu Thiên, “‘Thanh nhiệt giải độc’, nhẫn đeo ngón trỏ là tình nhân, ngón giữa là tình yêu cuồng nhiệt, ngón áp út là kết hôn, còn ngón út là độc thân.”
Khâu Thiên nghe cô nói “độc thân”, muốn tháo nhẫn ra, Kim Đa Bảo vội đè tay anh, không cho tháo, “Anh có em rồi, không phải độc thân, đừng so đo nữa, cái đó không quan trọng, đây là nhẫn em tặng anh đó, phải biết quý trọng!”
“Chiếc nhẫn giá ba mươi đồng.” Khâu Thiên có vẻ hơi ghét bỏ.
“Uhm…” Kim Đa Bảo lanh trí, vội lảng sang chuyện khác, “Anh biết tại sao nhẫn kết hôn phải đeo ngón áp út không?”
“Em nói đi.”
“Có một thí nghiệm thế này, anh gập hai ngón giữa áp vào nhau, bốn ngón khác để thẳng, sao cho các đầu ngón tay chạm hờ.” Kim Đa Bảo vừa nói vừa giúp hai tay Khâu Thiên làm ra đúng tư thế đó, “Sau đó anh tách hai ngón cái ra, rất dễ đúng không, tiếp theo là ngón trỏ, ngón út, đều rất dễ xa nhau, nhưng với ngón áp út, dù làm thế nào cũng không tách ra được, trong này ngón cái đại diện cho cha mẹ, ngón trỏ là anh chị em, ngón út là con cái, cuối cùng sẽ có một ngày họ phải rời khỏi anh, chỉ có ngón áp út đại diện cho vợ chồng là phải làm bạn suốt đời, không thể chia lìa.”
Khâu Thiên nghe cô nói xong, thử tách từng ngón một, quả thật tách ngón áp út rất khó, anh dùng sức nhiều lần, đột nhiên nói với Kim Đa Bảo, “Cái này chỉ tại ngón áp út là ngón yếu nhất trên bàn tay đúng không? Em xem, nếu dùng sức vẫn có thể tách ra được.”
Anh nói xong thì biễu diễn cho Kim Đa Bảo xem dùng sức để tách ngón áp út là thế nào, sau khi tách được còn cười đắc ý vì ngón tay khỏe mà linh hoạt của mình.
Kim Đa Bảo im lặng nhìn anh, tức giận chọt tay và túi, “Vậy anh cứ tách ra như chúng nó đi!”
Khâu Thiên bỗng ý thức được mình vừa nói ra chuyện không nên nói, anh sờ sờ mũi, tự tìm bậc thang leo xuống, “Anh có ý gì đâu, anh chỉ muốn nói chiếc nhẫn này đeo vào ngón nào cũng không quan trọng, em thấy đó, cho dù anh đeo nó lên ngón út, nhưng vẫn có thể làm bạn suốt đời với em, mãi mãi không chia lìa.”
Anh nói xong, vội kéo tay Kim Đa Bảo lấy lòng, đan mười ngón tay vào nhau, cố gắng làm cô vui lên. Kim Đa Bảo giận dỗi liếc anh một cái, siết chặt ngón tay, dùng sức cáu anh để trừng phạt.
Khâu Thiên chẳng thấy đau chút nào, “Ốc tiêu, chỉ có tí sức thế thôi hả?” Nói xong anh cũng dùng sức cáu cô, lực dùng đến năm sáu phần, làm Kim Đa Bảo đau đến chảy nước mắt.
Cuối cùng Kim Đa Bảo rút tay lại trước, xoa xoa, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh cố ý đúng không?”
Không ngờ Khâu Thiên lại chẳng do dự, cười thừa nhận, “Ừ, quỷ hẹp hòi.”
Rốt cuộc ai mới là quỷ hẹp hòi đây?!
Lúc Thẩm Tùng Nguyên xách hai chiếc thùng lớn đến nhà họ Khâu, mẹ Khâu đang rầu rĩ, không biết nên bận váy sọc màu nâu lá cọ, hay nên bận váy ca rô xanh đen, thấy em họ bỗng xuất hiện, bà vui mừng mời anh ta làm quân sư cho mình.
“Cái màu nâu lá cọ đi, chọn màu nhã nhặn một chút.” Thẩm Tùng Nguyên nghiêm túc so sánh, cuối cùng đưa ra đề nghị. “Chị hai, có khách tới nhà sao?”
“Trưa nay Khâu Thiên dẫn bạn gái tới dùng cơm, em cũng ở lại ăn đi, góp ý một chút.” Thật ra đây không phải là lần đầu tiên mẹ Khâu gặp Kim Đa Bảo, nhưng dù sao lần này cũng có ý nghĩa khác những lần trước, bà không muốn quá tùy tiện.
Thẩm Tùng Nguyên chỉ chỉ hai cái thùng phía sau, “Không được rồi, em chỉ tới đưa chút đồ ăn cho chị thôi, bạn em mở một vườn rau, tặng em rất nhiều rau củ, thùng nhỏ là mấy loại dưa chua, cậu ấy hợp tác giao dịch với bên Hàn Quốc, em ăn thấy cũng được, nhưng mà em ít nấu cơm ở nhà, được dịp chị lấy làm cơm trưa cho bạn gái Khâu Thiên ăn đi.”
Mẹ Khâu mở thùng ra, nhìn lướt qua, “Ôi, tươi quá, bó cần tây này ngon lắm. Trưa em đừng đi, ở lại đây ăn, có phải người ngoài đâu.”
Thẩm Tùng Nguyên cười, “Thật sự không được, em tính hẹn cô bé mà em vừa ý đi dùng cơm.”
“Ồ? Vậy em đừng ở lại đây ăn, việc kia quan trọng hơn.” Mẹ Khâu vừa nghe thế liền đuổi người, “Nhanh đi nhanh đi, mau mau, nếu năm nay kết hôn thì sang năm có thể bồng em bé rồi.”
Thẩm Tùng Nguyên thấy chị lớn nóng lòng như vậy, ngay cả chuyện đẻ con tuổi gì cũng nghĩ xong, anh ta cười trừ, bị bà đẩy ra cửa, nhún vai bước xuống lầu, lúc lên xe thì gọi điện cho Kim Đa Bảo.
“Thẩm tổng?” Kim Đa Bảo không ngờ Thẩm Tùng Nguyên lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này, “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, đúng lúc đi ngang qua trường học, bỗng nhớ trong cóp có thùng rau người ta tặng, tôi không hay nấu cơm, để không thì phí, tính tặng cho cô.”
“A, bây giờ tôi không có ở nhà, ngài cứ giữ lại ăn đi ạ.”
“Thật sự tôi không nấu cơm, để hai ngày thì hết tươi rồi, cô đang ở đâu, tôi đem qua cho cô cũng được.”
“Tôi… Tôi và bạn trai đang ra ngoài chơi.”
Hai chữ “bạn trai” làm Thẩm Tùng Nguyên ngẩn ra, anh ta luôn thấy Kim Đa Bảo một mình, tăng ca hay về muộn cũng chỉ đi tàu điện, hoặc đôi lúc được anh ta chở một chuyến, thật sự anh ta không nghĩ đến chuyện cô đã có bạn trai hay chưa. Nhưng nói cho cùng là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, anh ta chỉ phâm tâm một chút, sau đó lập tức trở lại bình thường, “Cô nói địa chỉ cho tôi đi, tôi đặt trước cửa là được.”
Anh ta đã nói đến nước này, Kim Đa Bảo đành hỏi, “Bây giờ ngài đang ở gần cổng nào, tôi nhờ bạn cùng nhà ra lấy.”
Thẩm Tùng Nguyên khởi động xe, lái tới cổng phía đông, “Cửa Đông.”
Cúp điện thoại, anh ta thấy hơi khó chịu, rút điếu thuốc, không đến mức để nói là đau buồn, nhưng trong lòng thật sự có chút mất mát, còn có chút nhoi nhói như bị kim châm. Vươn tay búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, anh ta đặt hai chiếc thùng vào chỗ bảo vệ, lái xe rời đi.