Sáng sớm thức dậy, Kim Đa Bảo đã cảm thấy toàn thân mỏi mệt, vùi trong chăn chẳng muốn đi đâu, nhưng vẫn bị mẹ Kim lôi khỏi ổ chăn một cách vô tình, thậm chí còn bị ném mạnh một cái. Kim Đa Bảo sờ sờ áo khoác bằng vải nỉ màu hồng, có chút không bằng lòng, “Hôm nay lạnh lắm, con không muốn ra ngoài.”
Mẹ Kim chỉ bỏ lại một câu: “Mau thay quần áo”, sau đó không quan tâm đóng cửa lại.
Lúc Kim Đa Bảo thay đồ xong ra ngoài ăn sáng, đã thấy ba Kim ngồi trên sa lon xem báo, cô lón nhón đi qua, than phiền, “Ba, sao con phải đi xem mắt sớm như vậy?”
Ba Kim lén liếc mắt nhìn mẹ Kim, cũng phàn nàn đôi câu, “Lúc ngồi đề cử, cô của con tung hô anh chàng kia lên tận trời, mẹ con sợ bị người khác cướp mất, cho nên mới vội vàng bắt con đi gặp.”
Cha con hai người đều không thích đợt xem mắt này, nhưng mọi chuyện trong nhà đều do mẹ Kim quyết định, bọn họ chỉ được ngoan ngoãn vâng lời.
Rõ ràng là hẹn ăn cơm tối, nhưng Kim Đa Bảo lại bị mẹ Kim kéo ra ngoài trang điểm rất sớm, làm đầu, làm móng tay, giống như hôm nay sẽ gả gấp cô ra ngoài không chừng.
Ngửi cái mùi nồng nặc thuộc về tiệm uốn tóc trên đầu, cảm giác chán ngán của Kim Đa Bảo bỗng biến mất, ngược lại thấy khá may mắn, đàn ông ưu tú đi xem mắt mà ngửi cái mùi này, nói không chừng sẽ chủ động kết thúc cuộc hẹn!
Đáng tiếc không như mong muốn, người đàn ông xem mắt hình như rất có hứng thú với cô, một bữa cơm ăn hơn một tiếng, sau khi ăn xong lượt bánh ngọt thứ ba, anh ta vẫn không ngừng bốc phét về lịch sử gây dựng sự nghiệp của mình, đại khái tổng kết lại là sau khi anh ta tốt nghiệp học viện cao đẳng, từng buôn bán sách báo, từng làm trong một quầy ở cao ốc, từng bán dụng cụ y tế, từng viết sách, từng nuôi bò, nói chung là cái gì cũng từng làm qua, nhịn ăn nhịn mặc suốt ba năm, cuối cùng dành dụm được mười vạn đồng, sau lại nhờ ba anh ta kiếm từ đâu được hai trăm vạn bản sách, mới có công ty sách báo như bây giờ.
Ngồi nghe, Kim Đa Bảo chẳng nói gì, cố gắng giữ thái độ đúng mực mới không để lộ biểu cảm giễu cợt.
Có lẽ người đàn ông xem mắt nghĩ tính cách yên tĩnh này của Kim Đa Bảo rất hợp để lắng nghe, rất có thể thỏa mãn mong muốn giãi bày của anh ta, nên bắt đầu gọi thức uống lần thứ tư, định bụng tiếp tục câu chuyện gây dựng sự nghiệp gian khổ với cô.
Kim Đa Bảo lặng lẽ thở dài, thật sự không nghe nổi nữa, nhìn đồng hồ đã sắp chín giờ, cô ra vẻ khéo léo, cắt ngang anh ta, “Mẹ tôi không cho ở ngoài quá chín giờ rưỡi, tôi phải về nhà rồi.”
“Cô gái tốt cũng không nên ra ngoài chơi khuya, thời buổi hỗn loạn, vậy mới phải.” Người đàn ông gọi nhân viên phục vụ tính tiền, tỏ ý muốn đưa Kim Đa Bỏa về nhà, “Tôi nghĩ chúng ta rất hợp nhau, sau này có thể tiếp tục liên lạc.”
Kim Đa Bảo nghĩ không nên từ chối quá tuyệt tình, nhưng tiếp tục liên lạc hay gì đó thì không được, cô úp mở một hồi, chỉ nghĩ ra cách từ chối tế nhị nhất, “Cũng không tiện đường, tôi tự đón xe về được rồi.”
“Tiện đường hay không phải xem tâm trạng, tâm trạng tốt thì chạy đến nước Mỹ cũng tiện đường.” Người đàn ông mở cửa bên ghế lái phụ, không cho phép từ chối, bảo cô lên xe.
Chạy đến nước Mỹ… Lấy năng lực của anh ta… bay qua sao…
Kiểu lấy lòng ngây ngấy của anh ta thật sự làm Kim Đa Bảo chịu không nổi, cô luôn cảm thấy hình như anh ta đã tán tỉnh rất nhiều cô gái trẻ bên ngoài. Dáng dấp quả không tệ, nhưng so với bạn trai cô thì kém xa… Kim Đa Bảo ngập ngừng, không biết có nên nói chuyện mình đã có bạn trai hay không, nếu nói ra, biết đâu chừng anh ta thẹn quá hóa giận, sau đó lại liên lụy đến cô hai của cô.
“Bình thường cô thích những gì?”
“Hả?” Vẫn luôn trầm mặc không mở miệng, Kim Đa Bảo bị hỏi đột ngột nên hơi ngẩn ra, đang nghĩ đến chuyện tối về xem trận đấu của Khâu Thiên, nên buột miệng nói, “Xem đá banh.”
“Ồ?” Người đàn ông cảm thấy rất hứng thú, “Xem Giải vô địch Đức hay Giải vô địch Tây Ban Nha? Tôi xem Giải Ngoại hạng Anh nhiều hơn.”
“Ừm… Xem Giải Ngoại hạng Trung Quốc…”
“…” Người đàn ông có vẻ khó tin, “Chỉ xem Giải Ngoại hạng Trung Quốc à?”
Có lẽ sau này cũng sẽ xem cả đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
Sự trầm mặc của Kim Đa Bảo làm người đàn ông có chút xấu hổ, “Tôi không cười nhạo sở thích của cô, chỉ, chỉ là, Giải Ngoại hạng Trung Quốc có gì hay?”
“Xem Khâu Thiên.”
“Phụt, ha ha.” Đại khái người đàn ông đã hiểu lầm là Kim Đa Bảo muốn theo đuổi các ngôi sao, anh ta lại bắt đầu ba hoa, đếm từng ngôi sao bóng đá nước ngoài vừa đẹp trai vừa đá bóng tốt, Kim Đa Bảo nghe chẳng hiểu gì.
Nói chuyện không hợp ý, người đàn ông vừa đưa cô về đến nhà, Kim Đa Bảo liền hốt hoảng chạy vào, sau đó nói với mẹ Kim câu mà cô đã nói với anh ta: “Anh ta quá ưu tú, con ở cùng một chỗ với anh ta rất áp lực, hay là thôi đi.”
Chặn tin nhắn cũng không đến nổi nào, dù sao nếu không hồi âm, người đàn ông đó kiêu ngạo như vậy, hẳn là cũng không làm phiền cô nữa.
Nếu nói trong cuộc hẹn cả tối nay cô chẳng có cảm giác gì, thì lúc người đàn ông chở cô về, những lời nói khinh thường Quốc Túc của anh ta lại làm Kim Đa Bảo đau nhói. Hừ, bọn họ vốn đâu biết Khâu Thiên đã nỗ lực thế nào, quanh năm suốt tháng anh còn chẳng gặp được bạn gái mấy lần!
Vì chỉ là thi đấu giao hữu, nên đài truyền hình không phát sóng trực tiếp, Kim Đa Bảo chỉ có thể chờ đến nửa đêm, ôm máy tính xem phát sóng trên inernet. Ánh sáng chói mắt chiếu xuống từ bốn phía, Kim Đa Bảo tập trung nhìn cầu thủ hai bên vào sân, thấy gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong chợt lóe lên trên màn ảnh, máu trong người sôi trào đến mức muốn hét thật to.
Đáng tiếc chỉ thấy được một lần, làm cầu thủ dự bị, nên Khâu Thiên phải ngồi vào khu nghỉ ngơi, sau đó không được quay đến nữa.
Kim Đa Bảo chỉ có thể biết sơ sơ về quy tắc thi đấu, đã hơn mười hai giờ, nhìn một trái bóng bị tốp người chuyền qua chuyền lại là một chuyện hết sức chóng mặt, nhất là khi người muốn nhìn lại không thấy được, hoàn toàn không lên được tinh thần.
Đang lúc cô sắp ngủ thiếp đi, hiệp đầu tiên đã kết thúc, đội Trung Quốc và đội Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất hòa 0:0.
Kim Đa Bảo ngáp một cái, hay là ngủ đi, thật sự rất mệt. Nhưng lại nghĩ đến chuyện đây là trận đấu chính thức đầu tiên của Khâu Thiên khi là đội viên Quốc Túc, dù chỉ là cầu thủ dự bị, nhưng có ý nghĩ rất lớn, cô phải tiếp tục dõi theo anh, nói không chừng anh có thể được thay vào sân đá một lúc!
Kim Đa Bảo xem thi đấu không hiểu gì, nhưng thỉnh cầu lại rất linh.
Lý Lập Quần dùng chiến thuật thương hiệu, so với việc để tiền đạo liều lĩnh đá lung tung, anh ta chú ý đến sách lược hơn, cho nên có yêu cầu rất cao với vị trí giữa sân. Thể lực của cầu thủ lão luyện như Tùy Mẫn đã tiêu hao quá nhiều, hiệp thứ hai vừa bắt đầu đã đi xuống, thay Khâu Thiên vào.
Lúc thấy trợ lý trọng tài giơ bảng thay cầu thủ, Kim Đa Bảo gần như phát khóc, cảm động rất khó tả. Trên màn ảnh, Khâu Thiên mặc áo số 17 màu trắng, giơ tay ra hiệu, sau đó nhanh chóng chạy vào sân thay thế vị trí của Tùy Mẫn. Bình luận viên bắt đầu giới thiệu thành viên mới của đội tuyển quốc gia, nhân tiện nói đến bàn thắng đẳng cấp thế giới mà anh đã tạo ra mấy tháng trước, vô cùng kì vọng biểu hiện sau này của anh.
Không biết có phải do đối thủ quá lơ là hay không, đối với người mới như Khâu Thiên, lại hoàn toàn không thiết lập phòng ngự. Anh vừa thay vào sân mười phút, đã cướp được bóng dưới chân tiền đạo đối phương, xoay người dắt bóng phản công, vượt qua ba người rồi chuyền bóng ra sau, vị trí quá tốt, tiền đạo liền sút thật mạnh, quá bóng phá tan lưới!
Trên khán đài reo hò một trận, các đội viên đều ôm tiền đạo, màn ảnh chiếu lại cảnh vừa rồi, Khâu Thiên dẫn bóng vượt qua ba người, mỗi góc độ đều được phóng lớn, chiếu lại ba lần, cuối cùng cắt đến cảnh một đội viên xoa đầu Khâu Thiên, Kim Đa Bảo không nhịn được, cùng nhoẻn miệng cười với Khâu Thiên trong màn ảnh.
Đội Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất bắt đầu lên tinh thần, năm phút sau đổi liên tiếp hai cầu thủ trong đội hình tấn công, đồng thời phản công hiệu quả, nhanh chóng ghi một bàn. Cục diện lại rơi vào trạng thái căng thẳng, thời gian giữ bóng của đối phương rõ ràng nhiều hơn đội Trung Quốc, không ngừng hăng hái tấn công.
Mãi đến khi hiệp hai kết thúc, hai bên vẫn tiếp tục hòa nhau, trận đấu có ba phút bù giờ, đội Trung Quốc phát động đợt tấn công cuối cùng, thành công khiến đối thủ phạm quy, giành được một vị trí đá phạt rất tốt.
Kim Đa Bảo nín thở, mở to mắt nhìn Khâu Thiên đứng vào vị trí sút phạt, tay chân cô lạnh toát, dường như máu cũng ngừng lưu thông.
Khâu Thiên ngẩng đầu nhìn khung thành, sau đó liếc mắt nhìn bức tường người chen chúc, thở ra một hơi. Tiếng còi rơi xuống, anh chạy lấy đà, sút bóng, quả bóng lướt qua giữa chân của cầu thủ đối phương, đập xuống thảm cỏ, thoát khỏi phán đoán sai lầm của thủ môn, sau đó lướt qua vạch trắng khung thành, lập bàn thắng tiếp theo cho đội tuyển Trung Quốc.
Không khí vui sướng vì bàn thắng được ghi còn chưa bùng nổ, trọng tài đã thổi còi kết thúc trận đấu. Lông tơ trên người Kim Đa Bảo đều dựng lên, cảm thấy Khâu Thiên đẹp trai đến mức phá tan chân trời, nếu bây giờ cô ở bên cạnh anh, nhất định sẽ không có tiền đồ mà gào khóc dữ dội, hoàn toàn đánh mất hình tượng.
Thắng trận đấu, cầu thủ toàn đội hết sức phấn khởi, khi buổi họp báo kết thúc, Lý Lập Quần và các đội viên đều quay về khách sạn như thường lệ, tối đó còn trả thiết bị điện tử cho bọn họ.
Những tối sau khi trận đấu kết thúc luôn là thời gian để thả lỏng, các đồng đội ra ngoài uống rượu, Khâu Thiên lại về phòng trước, kết nối mạng, ánh mắt tỏa sáng, muốn gọi video cho Kim Đa Bảo. Nhưng vừa gửi đề nghị mới nhận ra, bây giờ trong nước đã hơn ba giờ sáng, cô vẫn đang ngủ.
Không ngờ còn chưa xóa đề nghị, cuộc gọi video đã được nhận.
Trong màn hình tối đen, mặt Kim Đa Bảo được ánh sáng từ điện thoại chiếu vào, thấy mờ mờ. Nhìn cô không có vẻ mơ màng, Khâu Thiên đắc ý hỏi, “Mới xem anh thi đấu đúng không?”
“Ừ ừ ừ!” Kim Đa Bảo đứng dậy mở đèn, huơ huơ tay, trông rất phấn khởi, “Khâu Thiên, anh đẹp trai quá đi!”
“Ừm.” Khâu Thiên giả vờ cao lãnh, “Đẹp trai thế nào?”
“Giống như mang theo vòng sáng ấy! Tỏa sáng lấp lánh!” Kim Đa Bảo không còn lí trí ca ngợi anh.
“Đẹp trai như vậy à? Muốn sinh khỉ con* cho anh sao?”
(Có nhiều thông tin khác nhau về câu này, như:“Khỉ” trong tiếng Hán là “hầu tử”, gần trùng âm với chữ “con cái” là “hài tử”, nên “sinh khỉ con” được dân mạng Trung Quốc dùng rộng rãi, thay cho “sinh con cái”Còn có người nói câu này xuất phát từ phim Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không năm 2002, Bạch Cốt Tinh nói sẽ sinh thật nhiều khỉ con cho Tôn Ngộ Không, từ đó câu nói này mới phổ biến)“Ha ha ha…” Kim Đa Bảo không biết ngượng đáp, thấy hơi lạnh nên kéo chắn đắp, nằm nghiêng gọi video với anh.
Ở góc độ này, mắt cô vừa đen vừa lớn, gương mặt tròn tròn, cằm nhỏ, môi hơi vểnh lên.
Khâu Thiên thấy hơi nhớ cô.
“Kì nghỉ của em sắp kết thúc đúng không? Ở nhà làm gì thế?”
Kim Đa Bảo trả lời thật thà, “Ở lì trong nhà thôi, mà hôm nay mẹ sắp xếp cho em đi xem mắt… Em nói em có bạn trai rồi, mẹ vẫn không tin… Em không từ chối được…”
Khâu Thiên nhếch miệng, “Diễn biến thế nào?”
“Diễn biến rất tốt…” Kim Đa Bảo cũng không biết miêu tả thế nào, dù sao cô chỉ muốn bày tỏ lòng trung thành, “Người kia thấy em rất tốt, muốn giữ liên lạc, nhưng mà em từ chối rồi!”
“Ừm.” Khâu Tên hờ hững đáp.
Kim Đa Bảo nhanh chóng ngẫm lại, “Em cũng thấy mình quá nhát, chẳng thể từ chối mẹ em được, sau này em sẽ không như vậy nữa đâu! Sau này em sẽ dán đầy ảnh của anh lên đầu giường, chứng tỏ lập trường kiên định với mẹ em!”
“Xùy.” Khâu Thiên nở nụ cười, chợt nói với Kim Đa Bảo, “Lúc nhỏ anh từng đá ở vị trí tiền đạo, trung vệ, hậu vệ, tiền đạo thì dũng cảm tiến lên, hậu vệ thì tích cực phòng bị, trung vệ phụ trách phối hợp tổ chức, anh còn nhớ huấn luyện viên từng khen với ba anh, nói anh có thể đảm nhiệm bất kì vị trí nào trên sân, ngoài thủ môn ra.”
Kim Đa Bảo gật mạnh đầu, “Anh rất lợi hại mà!”
“Không phải.” Khâu Thiên lắc đầu, “Anh nghĩ bây giờ phải luyện làm thủ môn một chút.”
“Hả?”
Khâu Thiên rất nghiêm túc, tỏ vẻ phiền não, “Anh phải bảo vệ đất đai của mình mới được, ngăn mấy quả bóng lăn lốc bên ngoài khỏi địa bàn. Vừa tặng bánh, vừa xem mắt còn muốn liên lạc, từng tên một, không xong đâu.”