*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đài truyền hình đến quay phim, Kim Đa Bảo nhìn hàng ghế khách mời không đông đủ thì cảm thấy rất khó coi. Cô chăm chú quan sát người đi đường, khi thấy một người đàn ông mặc âu phục mang giày da ngồi xuống thì vui mừng khôn tả, hơn nữa trông anh ta còn rất ăn hình.
Cô ôm túi văn kiện đi tới chào hỏi, sợ anh ta quay đầu đi mất, bèn viết một thư mời đặc biệt cho anh ta.
Gần sát giờ, cô nhờ nhân viên công tác ôm tài liệu ngồi vào các vị trí còn trống, cuối cùng dãy ghế cũng được lấp đầy.
Cô ngồi ở vị trị cuối hàng, nghe Đinh Đinh Mai giới thiệu về quyển sách mới sáng tác của mình.
Trước mắt bỗng xuất hiện một tờ quảng cáo, nội dung bên trong không thể quen thuộc hơn, cô quay đầu, nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Chỗ này, “thiện ý”.” Thẩm Tùng Nguyên chỉ hàng chữ nhỏ trên cùng, “In sai rồi.”
Kim Đa Bảo nhìn theo ngón tay anh ta, chữ “Thiện” (禅) bị in thành chữ “Sợ” (惮), cô nhỏ giọng “A” một tiếng, cảm thấy ảo não vì lỗi sai không đáng có này, xưởng in mới giao tới hôm qua, vì gấp gáp quá nên cô không phát hiện ra lỗi chính tả.
“Thật ngại quá.” Kim Đa Bảo nhỏ giọng xin lỗi, “Là sai sót của chúng tôi.”
Thẩm Tùng Nguyên mỉm cười, sau đó dời mắt nhìn tác giả đang phát biểu trên sân khấu. Đối với những loại sách tình yêu mùi mẫn dành cho phái nữ này, anh ta chưa từng tiếp xúc qua, nhưng vẫn lịch sự ngồi đến khi buổi họp mặt kết thúc, lúc buổi ký tặng sách bắt đầu mới đứng dậy rời đi.
“Tiên sinh, chờ một chút.” Kim Đa Bảo ở phía sau gọi, chờ Thẩm Tùng Nguyên dừng bước thì vội vàng chạy tới trước mặt anh ta, duỗi tay đưa con thỏ bông tai dài màu hồng nhạt cho anh ta, “Cảm ơn ngài đã góp ý cho công ty chúng tôi, đây là món quà nhỏ, xin ngài nhận cho.”
Thẩm Tùng Nguyên còn nhớ trong buổi họp mặt khi nãy, độc giả nào đứng lên đặt câu hỏi đều được tặng món quà như vậy. Nhưng trông anh ta rất giống người thích loại quà này sao? Sau khi hơi do dự một chút, anh ta nhận lấy món đồ chơi trong tay cô, gật đầu cảm ơn, một tay cầm thỏ rời đi.
Hoạt động kéo dài đến buổi trưa mới kết thúc, Kim Đa Bảo đang đạp lên ghế gỡ băng rôn, Đinh Đinh Mai bỗng gọi điện đến mời cô ăn cơm. Cô từ chối, nói mình còn phải dọn dẹp, nhưng Đinh Đinh Mai vẫn kiên trì bảo cô đi ăn trước, việc thu dọn cứ để nhân viên công tác lo liệu. Đây là tác giả nổi tiếng nóng nảy nhất mà cô từng phụ trách, cô cũng không thể từ chối mãi, nên đành áy náy chào hỏi các đồng nghiệp, sau đó rời đi trước.
Đến chỗ đó mới phát hiện không chỉ có Đinh Đinh Mai, trong phòng tiệc được bao trọn đều là người cô không quen. Cô mất tự nhiên cười cười với mọi người, sau đó ngồi ở vị trí cuối cùng, nghe Đinh Đinh Mai giới thiệu từng người cho cô.
“Đây là đạo diễn Vương của Đài truyền hình…”
“Đây là ông chủ Trương…”
“Vị này là tổng giám đốc Lý của Cao ốc sách, hoạt động lần này đều nhờ anh ấy tận tình giúp đỡ.”
Trong lòng Kim Đa Bảo thầm cảm thán, không ngờ quan hệ của Đinh Đinh Mai lại rộng như vậy. Cô đứng lên, chào hỏi từng người.
Cửa phòng lại được mở ra, tầm mắt mọi người đều tập trung ở cửa, sau đó Lý tổng vội vàng đứng lên, đón tiếp người vừa bước vào, “Thẩm tổng.”
Thẩm Tùng Nguyên đi thẳng đến chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Kim Đa Bảo, dù những người khác mời anh ta ngồi vào ghế chủ tọa, nhưng cũng không lên tiếng.
Tiệc tùng linh đình, đối với người làm ăn mà nói, trường hợp này đã quá hiển nhiên. Chỉ là cô gái trẻ bên cạnh hình như không thoải mái lắm, chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm một mình, cũng không biết chủ động đi mời rượu. Bộ dạng ngây thơ mơ màng thế này, vừa nhìn đã biết là trẻ nhỏ mới tốt nghiệp ra trường.
Thẩm Tùng Nguyên bỗng nhớ đến con thỏ bị anh ta tiện tay vứt ở ghế sau, không nhịn được nhìn cô thêm hai giây, lúc bị cô phát hiện, anh ta cũng chỉ ung dung nâng ly, mời cô một ngụm rượu vang.
Kim Đa Bảo không biết tại sao “sếp lớn” lại mời rượu mình, vội cầm ly nước chanh trước mặt, lịch sự nâng ly uống hai ngụm, sau đó tiếp tục ăn.
Thấp thỏm trôi qua bữa ăn, mùi vị cũng thấy nhạt nhẽo, cô im lặng lấy điện thoại di động, nhắn tin than phiền với Khâu Thiên, không ngờ Khâu Thiên lại trả lời rất nhanh, “Muốn tới thăm tù không?”
Chữ “thăm tù” này làm Kim Đa Bảo buồn cười, cô vốn còn khá tiếc nuối vì cuối tuần anh không về được, bây giờ bắt đầu muốn thăm dò ý kiến của anh, “Mấy giờ cậu được thả?”
“Lúc dùng cơm tối, có thể nghỉ thêm một chút.”
“Muốn tôi mua gì cho cậu ăn không? Có thiếu gì không?”
“Bên này cái gì cũng mua được, không thiếu.”
Kim Đa Bảo nhìn điện thoại, bĩu môi, ngốc quá, phải nói là thiếu chứ.
Gần như cô vừa nghĩ như vậy, màn hình điện thoại liền sáng lên, là tin nhắn của Khâu Thiên: “Chỉ thiếu quần lông đỏ thôi.”
Cái tên này độc miệng thật! Không để cô yên được sao!
Thẩm Tùng Nguyên thấy cô gái bên cạnh một chốc thì nhíu mày, một chốc thì mím môi cười, lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, trông rất ngộ nghĩnh.
Tuy Khâu Thiên nói không thiếu gì, nhưng Kim Đa Bảo vẫn vào siêu thị dạo một vòng. Không biết anh thích ăn những gì, cô bèn mua các món mình thường hay ăn, một ít hạch và thịt khô, còn quần áo… Cô đánh cuộc, đến quầy quần áo xem người ta có bán quần lông đỏ không, kết quả không mua được quần lông, cô đành mua một bộ đệm bảo vệ, nhưng nhìn miếng đệm gối hồi lâu, nghĩ anh không biết dùng, cô lại đổi sang mua vớ. Lúc ra tính tiền, lại cảm thấy mua vớ không ổn lắm, cuối cùng đành lấy một chiếc khăn choàng cổ bằng len màu xám tro.
Đến câu lạc bộ gọi điện cho Khâu Thiên, nhưng không có ai nghe máy. Cô gửi tin nhắn, nói anh biết mình đứng chờ ở cổng, sau đó đứng một mình trong trận gió cuồn cuộn, giậm chân để làm ấm người.
Bác bảo vệ thấy cô đứng giữa trời, không nỡ nên mở cửa gọi cô vào phòng an ninh đứng cho ấm.
“Chắc vẫn còn tập luyện, tụi nó tập xong sẽ ra đây đón cháu vào.” Bác bảo vệ ôn tồn khuyên bảo, ông nhớ lúc trước từng có cô bé đến tìm bạn trai, đợi nửa ngày không thấy ai, gọi điện cũng không bắt máy, ấm ức đến mức khóc một trận.
“Dạo này bọn họ tập luyện rất mệt ạ?” Kim Đa Bảo thấy ấm hơn, tò mò hỏi.
“Ừ, thành tích thi đấu năm nay không tốt, cấp trên không vui, nói là bình thường luyện tập quá thư thả.” Bác ấy hạ giọng, “Bọn họ bị đổi huấn luyện viên khác, là phó huấn luyện viên lúc trước lên làm, chắc là muốn lập uy.”
“Ôi trời.” Kim Đa Bảo nghĩ bác bảo vệ này biết rất nhiều, nhịn không được cùng ông trò chuyện giết thời gian.
Một lát sau, nói đến các cầu thủ trong câu lạc bộ, “Cháu biết Khâu Thiên không, thằng nhóc này trông cũng khá lắm, mấy hôm trước có tạp chí thể thao đăng hình nó đó.”
Tai Kim Đa Bảo dựng lên cao, “Sao thế ạ?”
“Giám đốc gọi tới để quảng bá câu lạc bộ, thằng nhóc này đẹp trai, nên được chụp riêng một mình. Giám đốc rất thích cậu ta, nghe nói huấn luyện viên Lý đi rồi, có thể sẽ dẫn dắt cậu ta vào đội tuyển quốc gia.” Bác bảo vệ thấy Kim Đa Bảo thích nghe, nên vui vẻ nói không dứt miệng.
Cửa phòng mở “két” một tiếng, Khâu Thiên thở hổn hển chạy vào, thấy Kim Đa Bảo ngồi trong phòng, gương mặt hồng hào ấm áp mới yên tâm. Anh ký tên cho bác bảo vệ, sau đó dẫn cô đi.
“Cậu chưa tắm à?” Kim Đa Bảo thấy toàn thân Khâu Thiên đang bốc hơi nóng.
Khâu Thiên giơ tay lên ngửi một chút, “Có mùi hả?”
Kim Đa Bảo lắc đầu, “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về kí túc xá trước đã.” Khâu Thiên cố gắng cách xa Kim Đa Bảo, không muốn làm cô ngạt thở, “Tôi tắm rửa thay quần áo xong sẽ dẫn cô đi ăn.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo ôm túi lớn, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Khâu Thiên mới chú ý đến chiếc túi, giơ tay xách giúp cô, “Cho tôi hả?”
Kim Đa Bảo cười híp mắt, “Thăm tù mà, an ủi cậu một chút.”
Dẫn cô vào kí túc xá, Khâu Thiên chỉ giường của mình cho Kim Đa Bảo ngồi, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm. Kim Đa Bảo cởi áo khoác, tò mò đánh giá đồ đạc trong phòng, nói là kí túc xá, nhưng nhìn sơ lại giống khách sạn hơn. Trong phòng không có nhiều dụng cụ sinh hoạt hằng ngày, giống như chỉ cần kéo vali là có thể đi ngay.
Cô buồn chán ngồi nghe nhạc. Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, Tùy Mẫn vừa cởi nút áo khoác vừa bước vào trong, thấy trong phòng có một cô gái ngồi trên giường, anh lui ra sau hai bước, liếc nhìn biển số phòng, sau đó lại gài nút áo khoác, tinh ý đóng cửa lại, rời đi…
Kim Đa Bảo ngượng muốn chết, cô há hốc miệng, không biết làm gì cho đúng. Còn chưa xấu hổ được bao lâu, cửa lại bị mở ra, Vương Hi Lâm cao giọng gọi, “Khâu Thiên, đi ăn cơm thôi!”
Kim Đa Bảo chậm rãi chỉ chỉ cửa phòng tắm, “Cậu ấy đang tắm…”
Lần trước vào nhà nghỉ “ôn tập giải tích” với bạn gái đã chạm mặt Kim Đa Bảo, bây giờ lại gặp cô trong tình huống xấu hổ thế này, Vương Hi Lâm cười khan, “Vậy không làm phiền hai người, tôi sẽ ăn một mình.”
Nói xong thì bỏ chạy, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng.
Kim Đa Bảo đứng dậy đóng cửa, suy nghĩ một chút, cô bước tới gõ cửa phòng tắm, “Cậu xong chưa?”
“Sao vậy?” Khâu Thiên mở cửa, thò đầu ra ngoài, “Chuyện gì thế?”
Tuy anh chỉ ló đầu ra, nhưng nửa thân trên vẫn lộ ra ngoài, chỗ bị cửa che khuất không biết có mặc quần không…
Kim Đa Bảo vội xoay người đưa lưng về phía phòng tắm, mặt đỏ như… Cô cũng không biết là như cái gì, dù sao đùi cô cũng đã nổi hết da gà.
“Mặc quần áo vào trước rồi nói được không?”
Cửa phòng tắm bị khép hờ, Khâu Thiên đứng bên trong, vừa mặc đồ vừa nói nhỏ, “Cô gõ cửa gấp gáp như vậy, tôi còn tưởng cô bị gì.”
Tôi gõ rất gấp sao…
“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh!”
??? Mình đang nói gì thế này? Nhất định là bị sắc đẹp làm mụ mị rồi…
Khâu Thiên mặc quần thể thao và áo len ra ngoài, nghiêng người nhường chỗ cho Kim Đa Bảo, “Vào đi.”
Hơi nước trong phòng tắm bay lượn lờ, Kim Đa Bảo đứng nhìn bồn cầu thẫn thờ một phút, cuối cùng cũng tỉnh táo, giả vờ rửa tay rồi đi ra ngoài, thấy Khâu Thiên đang lục lọi xem chiếc túi cô mang tới.
“Xong rồi hả? Đi thôi, ăn cơm.” Khâu Thiên cầm khăn quàng cổ cô mua, xé bao kiếng bên ngoài, sau đó bước lên trước quàng vào cổ Kim Đa Bảo.
“Là tặng cho cậu…” Kim Đa Bảo rút lọn tóc bị đè phía dưới, nhỏ giọng nói.
“Ừm, tôi biết.” Bên ngoài gió rất lớn, anh nhìn bộ quần áo mỏng manh của cô, cảm thấy cô sắp đóng băng đến nơi, “Lúc về thì trả lại cho tôi, còn găng tay nữa, mau đeo vào đi.”
Cứ như thế, những thứ Kim Đa Bảo tặng cho anh đều bị dùng trên người mình. Cô như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau anh đi ăn cơm. Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nghe mùi hương thơm phức bay đến mũi, khi Khâu Thiên hỏi muốn ăn gì, cô không kiềm chế được, đáp: “Khoai lang nướng.”
Khâu Thiên dừng lại, nhìn về phía cửa hàng, “Khoai lang nướng?”
“Ừm.”
“Ăn khoai lang nướng xong sẽ ăn không ngon đâu.”
Cũng đúng, Kim Đa Bảo đang muốn gật đầu, Khâu Thiên đã bước vào trong tiệm, chốc lát sau lại cầm một bọc giấy đi ra. Cô nhìn anh bẻ một miếng khoai, lột sạch vỏ bên ngoài, sau đó đưa đến miệng mình, “Ăn đi.”
Kim Đa Bảo lại bắt đầu đỏ mặt, giơ tay lên nhận, “Tôi tự ăn được rồi.”
Khâu Thiên bỗng giơ cao miếng khoai, không để cô cầm, anh nhìn bàn tay đang huơ huơ trong không trung của cô, “Không được làm dơ găng tay của tôi.” Sau đó lại đưa khoai lang đến miệng cô, mặt không biến sắc, ra lệnh cô há miệng, “A —— “