Trên đường đi, Ngô Thế Huân một mực bế Lộc Hàm lên, hai người không nói chuyện gì với nhau, Lộc Hàm cũng duy trì lặng im. Trên đường có không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người bọn họ, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Ngô Thế Huân, những người kia liền vội vã lo làm việc của mình cũng không dám nhìn thêm nữa.
Khi đã đến cạnh chiếc xe bên ngoài đồn cảnh sát, Ngô Thế Huân mới đặt Lộc Hàm ngồi trên ghế phó lái, đồng thời cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi của chiếc ghế hơi ngả ra sau, tránh cho Lộc Hàm cảm thấy khó chịu. Sắp xếp mọi việc xong, Ngô Thế Huân mới đóng cửa xe lại, bản thân thì đi đến vị trí lái xe ở bên cạnh ngồi lên.
Cửa kính xe có dán giấy bóng kính màu đen một mặt, người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy vào bên trong chiếc xe, tạo cho hai người không gian hoàn toàn cách biệt. Lộc Hàm cũng không còn run rẩy như trước, cũng đã bình tĩnh lại.
“Nào cởi áo len ra đi!”
Ngô Thế Huân nhìn sang Lộc Hàm đang ngây người, mới vươn tay sang giúp cậu cởi áo khoác trước. Lộc Hàm cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để anh cởi.
Trong xe điều hoà làm ấm vừa đủ, sẽ không bị lạnh. Chiếc áo len trắng rộng thùng thình mặc trên người Lộc Hàm đã bị xé rách còn bị làm bẩn, cái cổ áo rách toạc khiến cho lồng ngực cùng sống lưng của Lộc Hàm đều bị lộ ra. Chân mày Ngô Thế Huân nhíu lại, nhẹ nhàng cởi áo giúp cậu.
“Bây giờ là đang giận hay vẫn còn sợ?”
“Anh ôm em một lát đi!”
Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức cúi người tiến về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Hàm đã lộ nửa thân trên.
“Những thứ đã trải qua, em thật sự không muốn nhớ lại.” Lộc Hàm nhẹ nhàng nói, đầu vẫn rúc vào trong hõm vai của Ngô Thế Huân, phả ra hơi thở ấm nóng.
“Sẽ không, anh sẽ khiến nó bị quên đi.”
Một đường xe chạy tiếp theo, cũng không có ai nhắc đến chuyện của Kim Chung Nhân.
Lộc Hàm cứ như thế nhắm mắt lại dưỡng thần nghỉ ngơi, Ngô Thế Huân lái xe, thỉnh thoảng quay sang ngắm cậu.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ổn định trước cửa biệt thự của nhà Ngô Thế Huân. Anh cầm áo khoác lên, một lần nữa giúp Lộc Hàm mặc lại, trực tiếp bế cậu lên tiến vào phòng ngủ. Đồng thời cũng dặn dò quản gia, đi lái xe cất vào gara.
Vào đến phòng, Ngô Thế Huân cũng không dừng lại, mà tiếp tục ôm Lộc Hàm đặt vào bồn tắm. Anh biết Lộc Hàm nhất định không chịu được, trên cơ thể mình có dấu vết và mùi của người đàn ông khác, đương nhiên, chính bản thân anh cũng không chịu được.
“Chậm một chút.”
Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm đứng dưới nền nhà bằng gạch sứ trắng tinh, chỉ sợ cậu bị thương ở bụng, vì vậy cánh tay mới đặt lên eo của cậu giúp Lộc Hàm đứng thẳng người dậy.
“Tắm trước đã, trên người em quá lạnh, đợi lát nữa tắm xong thì bác sỹ cũng vừa kịp đến.”
Hơi ấm của làn nước bao vây lấy Lộc Hàm, khoảnh khắc thân thể được ngâm mình trong dòng nước ấm, toàn bộ con người cậu như thể được thả lỏng. Mặt nước dập dềnh dần dần làm ướt cả khuôn mặt Lộc Hàm, sắc mặt tái nhợt lúc trước cũng chậm rãi hây hây đỏ lên.
Bàn tay của Ngô Thế Huân rất lớn cũng rất đẹp, nhưng vẫn có một ít các vết chai nho nhỏ. Nhất là lúc tiếp xúc cận kề với da dẻ của Lộc Hàm, loại cảm xúc đó thật khó nói thành lời. Dùng lời lẽ của Lộc Hàm mà nói, thì chính là cảm giác của Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm híp mắt lại, hưởng thụ bàn tay ấm áp của Ngô Thế Huân du ngoạn trên cơ thể mình. Vùng cổ, sống lưng, bụng nhỏ, bắp đùi, chẳng có đến một tia tình sắc ái muội nào khiến Lộc Hàm cảm thấy thật mừng vui cùng thanh thản.
Bởi vì yêu, cho nên có những lúc sẽ trở nên nghiêm túc, cũng rất biết nhẫn nại. Về mặt này, Ngô Thế Huân đã làm tốt đến chẳng còn gì để nói, nhất là lúc Lộc Hàm bị bệnh.
“Có muốn đi ngủ không?”
Ngô Thế Huân khẽ hỏi, cũng khẽ hẩy tia nước ấm lên gò má Lộc Hàm.
“Không.”
“Vậy chúng ta đến…”
“Cốc cốc cốc–” Có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Thưa ông Ngô, bác sỹ đến rồi!”
“Để ông ấy chờ ở phòng khách, tôi sẽ nhanh chóng gọi ông ấy lên.”
“Vâng!”
Lộc Hàm vẫn đang mải ngắm nhìn Ngô Thế Huân, nhìn dáng vẻ của anh đang muốn nói gì đó thì phải dừng lại.
“Đi thôi, xử lý vết thương trước đã.”
————————————————————
“Những lời bác sỹ dặn em đã nhớ hết chưa? Đồ ăn lạnh là không được ăn đâu, tuần này chỉ được ăn cháo, em muốn ăn kiểu gì thì nói với anh, để anh còn dặn lại quản gia để ông ấy chuẩn bị.”
Ngô Thế Huân vừa nói, vừa khẽ xoa lên bụng nhỏ của Lộc Hàm, thuốc anh bôi giúp cậu còn chưa tan hết.
“Em muốn ăn cháo anh nấu, anh có nấu không?”
“Nấu, đương nhiên là nấu rồi!”
Kéo vạt áo của Lộc Hàm xuống, Ngô Thế Huân cười lên khẽ ôm lấy cậu vào lòng.
“Sao lại trở nên biết cách làm người khác yêu thích như vậy chứ!”
Lộc Hàm không nói gì, chỉ yên lặng rúc vào trong lòng Ngô Thế Huân, bàn tay nắm lấy áo ngủ của anh càng chặt hơn.
“Chúng ta nói đến việc của Kim Chung Nhân đi…”
“Không cần.”
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, mang theo chút suy nghĩ lạ thường nhìn Ngô Thế Huân.
“Những gì cần nói, chúng ta đã nói rõ ràng cả rồi! Em cũng không phải là trẻ con, chuyện em làm nhất định có lý riêng của em.”
“Anh sẽ không trách em, nhưng điều đó cũng không phải đại diện cho việc, anh sẽ không vì em làm mình bị thương mà tức giận.”
“Nhưng mà…ai bảo trong chuyện này anh là tên đầu sỏ đáng chết nhất đây.”
“Sao lại dùng biểu cảm đó nhìn anh? Anh kỳ lạ đến vậy sao?”
“Không kỳ lạ.”
“Vậy thì đó là gì?”
“…”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm thấp giọng chuyện trò hồi lâu, vùng bụng của cậu tuy còn đau nhưng nhờ vào tác dụng của thuốc, cùng Ngô Thế Huân làm phân tán sự chú ý vì vậy cũng không cảm thấy đau nhiều nữa.
Lộc Hàm ít nhiều đối với chuyện xảy ra chiều nay, vẫn có chút áy náy. Bởi vì cuộc điện thoại cuối cùng của Ngô Thế Huân.
Cái người tên là Hoàng Tử Thao trong lời anh nói, xem chừng là một nhân vật rất ghê gớm, là người của xã hội đen chăng?
“Sáu người kia rồi sẽ thế nào?”
“Bọn họ vốn dĩ cũng chẳng phải người lương thiện, em yên tâm, anh sẽ không giết nhầm người vô tội.”
“Hoàng Tử Thao kia là ai?”
“Cậu ta à…”
——————————————
Lần đầu tiên Ngô Thế Huân gặp Hoàng Tử Thao, là lúc anh mới từ NewYork về Trung Quốc. Nửa đêm bước ra khỏi sân bay, một mình Ngô Thế Huân kéo lê hành lý bước trên con đường vắng lặng.
Chẳng còn ai lúc đó mà vẫn đi lại trên đường, dưới những mái hiên che mưa của các cửa hàng, những người lang thang cũng đã ngủ say giấc. Đêm tối vẫn là mang đến cảm giác cô đơn vô tận, cùng sợ hãi.
Nhưng Ngô Thế Huân, từ khoảnh khắc rời khỏi NewYork, đã xác định cuộc sống của mình sau này sẽ là những ngày dài như thế. Anh không phải là vua của bóng tối, chỉ là kẻ tồn tại may mắn trong đêm tối khiến con người khiếp sợ vô biên này mà thôi.
Dẫu sao năm, sáu năm nhẫn nhịn thù hận và đau thương, đã thay đổi một con người quá nhiều, cũng chính vì thế chỉ có ở trong đêm tối cô đơn mới khiến anh an tâm.
Từ con ngõ cách đó không xa truyền ra tiếng đánh nhau, xuất phát từ tò mò, Ngô Thế Huân cũng bước qua đó đứng nơi đầu ngõ.
Trên mặt đất đã có dấu vết của vũng máu, mùi máu tanh nương theo không khí chậm rãi toả ra cả con ngỏ nhỏ, sộc thẳng vào mũi Ngô Thế Huân. Cảm nhận thấy giống như ngõ nhỏ này, mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Nhưng Ngô Thế Huân không sợ, là đứa trẻ lớn lên trong thế gia xã hội đen, huống chi còn vừa từ nước Mỹ nơi vấn đề này thực sự quá phổ biến, những quốc gia lớn mật loại tình cảnh thế này gặp nhiều rồi, vài người cùng đánh một người? Thật bỉ ổi.
“Mie nó! Nửa đêm nửa hôm thằng kia ở đâu ra đấy? Cút mau! Hay mày muốn mày cũng bị đánh!”
Ngạo mạn doạ nạt, loại ngữ khí này khiến Ngô Thế Huân cảm thấy vô cùng chói tai.
Anh vốn không thích lo chuyện bao đồng, không có nghĩa anh tiếp nhận chuyện người khác xem thường mình, cũng không có nghĩa anh đối với những lời chửi mắng của người khác xem như tai điếc không nghe thấy gì.
Chân mày Ngô Thế Huân còn chưa kịp cau lại, đã từ đằng sau rút ra khẩu súng giảm thanh, có thể đem món đồ chơi này an toàn qua cửa kiểm tra cũng không phải ai cũng có thể làm được, chỉ là không ngờ được vừa xuống khỏi máy bay đã có chỗ dùng đến.
Nâng tay lên, bóp cò.
Cái tên với khuôn mặt của tràn đầy vẻ khinh thường cùng ác độc ban nãy, vội vàng quỳ xụp xuống đất, biểu tình trên gương mặt vẫn còn kinh ngạc, lấy tay chặn lại máu đang chảy ra từ miệng vết thương.
“Cút!”
Ngô Thế Huân nhàn nhạt mở miệng, giơ tay lên xoa xoa khẩu súng.
Đám lưu manh tuy rằng lúc đánh nhau rất khoa trương, nhưng đến khi gặp súng thật vẫn là bị doạ cho khiếp sợ, vì vậy liền nhanh chóng sống chết chạy thoát thân.
Trong con ngõ lại trở nên yên tĩnh giống như đã chết, chỉ có tiếng hô hấp thoi thóp của người vừa bị đánh mà thôi.
Ngô Thế Huân thu súng lại, ngước mắt lên đánh giá người kia.
Cậu ta bị thương rất nặng, cánh tay phải còn bị một vết thương do bị dao găm đâm vào, máu cũng thuận theo miệng vết thương chảy ra.
Ngô Thế Huân không đi đến gần, chỉ nhìn một lúc sau đó quay người lại muốn kéo hành lý của mình, chuẩn bị bỏ đi.
“Này!”
Ngô Thế Huân nghe thấy tiếng gọi, khoé miệng nhếch lên thành đường cong tuyệt mỹ.
“Giúp một chút đi, cứu cũng cứu rồi, còn không làm người tốt đến cùng.”
Đã bị đánh còn mang cái giọng điệu lười nhác đó?
Ngô Thế Huân khẽ cười.
——————————————————
Đêm đó, Ngô Thế Huân đưa anh chàng bị thương ấy về nhà cậu ta. Điều anh không ngờ là, cái người bị đánh dã man đó lại có lai lịch không nhỏ. Từ khoảnh khắc bước vào biệt thự nhà cậu ta, thì anh đã vì hoàn cảnh xa hoa ngoài sức tưởng tượng mà kinh ngạc.
Hơn thế nữa bức ảnh gia đình treo trên bức tường ở phòng khách kia, càng khiến Ngô Thế Huân thêm ngạc nhiên. Nếu anh nhớ không nhầm, cái người đàn ông trung niên cười thật hiền từ kia, anh đã từng nhìn thấy ông ta ở NewYork.
Những phi vụ làm ăn của cha Ngô vẫn luôn không thoát được dính líu đến xã hội đen, vì vậy Ngô Thế Huân càng không thể nào không nhận ra những nhân vật tai to mặt lớn trong giới.
Vậy thì, anh chàng kia chắc là con trai của ông ta?
“Này, xem ảnh gia đình tôi mà cũng nhập tâm vậy à, là thấy mẹ tôi đẹp quá phải không?” Thiếu niên kia híp lại đôi mắt hoa đào, ngồi dựa trên sô pha.
“…”
“Tôi tên là Hoàng Tử Thao, còn anh?”
“Ngô Thế Huân.”
“Ờ…này này! Anh mau qua đây, lọ cồn bị đổ rồi!”
“…”
Sau này, Ngô Thế Huân cũng biết Hoàng Tử Thao nhỏ hơn mình hai tuổi, mà bố của cậu ta, Hoàng Hoành Thiệu cũng chính là người trong ấn tượng của anh. Còn về việc Hoàng Tử Thao tại sao lại một mình sống ở Trung Quốc, thậm chí còn bị đánh đến thảm hại suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, Ngô Thế Huân đối với giải thích của cậu ta không có gì để nói.
“Ông đấy chính là muốn xem mình rốt cuộc có thể chịu được bị đánh đến mức nào thôi!”
Thì tin, dẫu sao cậu nhóc tràn đầy ngỗ ngược kia cũng quá đặc biệt. Thuốc khử trừng đổ thẳng trực tiếp vào miệng vết dao đâm, vậy mà cậu ta ngay cả chân mày cũng không nhăn lại một chút nào.
“Anh Huân, không sao đâu, vết thương nhỏ thôi. Anh xem chỗ này, còn chỗ này nữa, em cũng đâu có đi bệnh viện cũng chả chết được đó sao.”
“Cậu gọi tôi là gì?”
“Anh Huân!”
“Tại sao?”
“Em thích.”
“…”
Cũng từ lúc đó, bên cạnh Ngô Thế Huân liền có nhiều thêm một Hoàng Tử Thao luôn miệng gọi anh là “anh Huân”, nhìn cậu ta bất cần đời vậy thôi chứ trên thực tế đã sớm lăn lộn trong giới xã hội đen làm nên tên tuổi của mình, Ngô Thế Huân cũng không thấy bất ngờ.
Khí chất của một người chính là không thể che đậy được, giống như Hoàng Tử Thao cười đùa cợt nhả là thế nhưng đến lúc cần vẫn khiến người khác khiếp sợ. Nhưng nguyên nhân khiến Hoàng Tử Thao thành tâm đi theo như thế loanh quanh phía sau Ngô Thế Huân là gì, mấy năm trước anh đã nghĩ rất lâu, nhưng rồi thời gian lâu dần cũng lười không nghĩ đến nữa. Dẫu sao bên cạnh mình có một người anh em nghĩa khí tuy có hơi trẻ con một chút, vẫn là rất tốt.
Công ty của Ngô Thế Huân càng lúc càng lớn, Hoàng Tử Thao lăn lộn trong giới càng lúc càng có thế lực, hai người đều là những nhân vật ở hai giới hắc bạch không ai dám động vào, chỉ trừ có Ngô Hựu Kỳ cũng không có ai biết được giao tình giữa hai người kia thật sự rất tốt.
“Em trai chị rốt cuộc có chỗ nào khiến chú em trung thành xem nó là thần mà thờ như thế hả?” Ngô Hựu Kỳ đưa cho Hoàng Tử Thao một cốc Americano, bất đắc dĩ cười cười nói.
“Hehe chị ơi, lời này không thể nói thế được! Anh Huân em có chỗ nào không tốt? Chỗ nào không tốt chứ? Chị không có được chê bai idol của em đâu!”
“Lớn đầu rồi, sao mà ngày nào cũng như trẻ con thế.” Giọng nói lạnh lùng của Ngô Thế Huân từ ngoài cửa truyền đến, anh kéo nhẹ cà vạt đi đến bên sô pha, ngồi bên cạnh Hoàng Tử Thao và Ngô Hựu Kỳ.
“Hehe, cái này chẳng phải là nói thật sao!”
“Đúng rồi! Anh Huân, mảnh đất ở phía Đông bị lão già đáng chết kia cướp đi, anh sao lại không hỏi không han chứ? Em không phục, em muốn ra mặt trút giận thay anh!”
Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ tiếp tục uống cafe của mình, nhưng Ngô Hựu Kỳ lại bất đắc dĩ nói: “Thao đừng để ý nữa, Thế Huân làm việc gì cũng đều đi con đường chính đạo, em cũng không phải không biết. Bỏ chút tâm sức mà tự lo cho mình đi, cả ngày đều ở phòng làm việc của Thế Huân, em không sợ đám thuộc hạ của em kéo bè kéo cánh gây chuyện sao?”
“Mấy người đó ai cũng trung thành hết, mà kẻ nào dám gây chuyện, em giết kẻ đó!”
“…”
“Có lúc chị đến là hoài nghi, không hiểu vì sao hai đứa lại có thể trở thành anh em được…”
————————————————
Lộc Hàm điều dưỡng thân thể hai ngày, cũng xem như hồi phục. Ngô Thế Huân nói với cậu, anh muốn đi gặp Hoàng Tử Thao thuận tiện còn gọi luôn cả Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng.
Mọi người đều đã lâu không tụ tập, lúc Hoàng Tử Thao nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân, đồng thời biết được sắp được gặp “chị dâu” nhà mình, nụ cười kia đúng phải gọi là rạng rỡ vô cùng.
Nói thừa, sao có thể không vui chứ! Anh Huân lạnh lùng như thế mà cũng có lúc biến thành người ôn nhu dịu dàng chăm sóc cho bé tiểu thụ nào đó, tưởng tượng thôi cũng thấy hình ảnh đó thật là vui vẻ.