Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 74: Đánh ghen hội đồng



Mới sáng sớm. Nhóm Nam đi học trước còn Khánh Anh nói là sẽ đi theo sau một vài phút. Anh vừa chuẩn bị mọi thứ xong thì ngay lập tức bị tiếng nhõng nhẹo của một đứa con gái bên cạnh, ko biết từ lúc nào, Yun đã vào nhà anh

-  Anh, anh có thể chở em đi học được ko?

-  Xe cô đâu? – Anh ko thèm  nhìn nhỏ và lạnh nhạt nói, hẳn là anh càng lạnh nhạt bao nhiêu, nhỏ càng yêu anh thêm bấy nhiêu

-  Xe em bị hỏng rồi, anh chở em đi học với nha, nha anh ! – Yun nhõng nhẹo khiến Khánh Anh khó chịu

-  Lên xe đi – Anh kiệm lời nên ko muốn nói thêm gì nữa. Hỏng xe ư? Chẳng nhẽ nhỏ thiếu tiền đi taxi ư? Mà nhỏ rất “tiểu thư”, sẽ ko đi bộ đến đây để nhờ đi xe anh đâu? Đúng là yêu quá hoá thừa lý do mà

Học hành đối với nhóm của anh là thứ giải lao, tính ra mấy người trong nhóm của anh đã đỗ đại học trước vài năm rồi, đi học chỉ như đi chơi nên dạo này Nam, Tuyết và Khánh Anh thường xuyên nghỉ học và bỏ tiết. Còn Minh và Hoàng vẫn đi học đều đều ( 2 người này nghỉ nữa thì còn “hoàng tử” nào để nữ sinh ngắm nữa )

Giờ giải lao, ko có chuyện gì tám, Minh thắc mắc

-  Dạo này, chúng mày làm gì mà nghỉ học lắm thế, một tuần có 6 buổi đi học thì chúng mày nghỉ những 5 buổi rưỡi. Là sao?

-  Thời tiết này nghỉ ở nhà là sướng nhất, học hành chán lắm rồi – Nam bịa cớ

-  Đồng ý kiến – Tuyết cười nghiêng đầu để tránh bị ánh mắt của Hoàng tia

-  Còn mày? Đồng ý kiến luôn hả? – Minh hỏi Khánh Anh

-  Ừ - Khánh Anh ừ qua loa, đôi tay liên tục lướt qua lướt lại trên màn hình cảm ứng, đôi mắt thỉnh thoảng nhíu lại như đang gặp vướng mắc gì chưa giải đáp được

-  Ko, tao nghĩ có chuyện gì đó – Hoàng chen vào , gương mặt đẹp sắc sảo ánh lên một sự nghi ngờ

-  Làm gì có chuyện gì – Tuyết nhíu mày, huých vai Nam

-  Bạn bè phải chia sẻ chứ, đến lúc bọn mày chết hết rồi tao sống để làm gì? – Hoàng gắt

-  Đúng vậy? Ko giấu được bọn tao đâu, bọn tao sẽ tham gia trận đấu lần này, có 2 người bọn tao càng thêm sức mạnh chứ sao? Tự nhiên 3 bọn mày lại “ngu” thế - Minh cười

-  Đúng là ko có gì giấu được lũ “chó xóm” bọn mày – Tuyết lắc đầu

-  Ê, cho nói lại, ai là chó xóm – Minh nguýt dài, và trận đấu võ mồm giữa hai bên : Nam , Tuyết và Minh, Hoàng xảy ra cho đến lúc trống vào lớp

……

-  Nghe xong câu chuyện mà Thiên Anh kể, Vy cũng bất ngờ và bàng hoàng như Thiên Anh mới nghe lần đầu vậy? Ko thể ngờ một người như Hữu Tuệ lại dám xả thân để cứu anh Thiên Kỳ. Bây giờ, Vy mới biết Hữu Tuệ lại yêu Thiên Kỳ đến như vậy, dám hi sinh vì người mình yêu cho thấy nhỏ yêu anh thật lòng. Đúng là ko thể nghĩ trước được mọi chuyện được, chúng diễn ra khá phức tạp

Vy và Thiên Anh cùng vào lớp, mải suy nghĩ vẩn vơ, Thiên Anh bị Yun va vào, đây ko phải vô ý mà là cố ý, Yun đã cố ý va vào Thiên Anh, khiến cô suýt ngã, may có cậu bạn đi ngang qua đỡ được

Thiên Anh tính ko để bụng, cô định về chỗ thì Vy ngăn lại, Vy tiến tới chỗ Yun, dẫm phát vào chân nhỏ khiến nhỏ la oai oái vì suýt chẹo, cái tội đi giày cao gót 7 phân

-  Này, con kia, ai đụng chạm đến mày? – Yun cáu tiết, ném cái nhìn bực bội về phía Vy, nhỏ định giơ tay tát Vy thì Thiên Anh chặn lại

“ Con gái của mẹ ko dễ bắt nạt, con đừng quá yếu đuối con nhé ! Phải mạnh mẽ lên, con mới dễ dàng đứng vững trong cuộc sống” – Lời khuyên nhủ của mẹ trong giấc mơ tối qua làm Thiên Anh sực tỉnh, cô phải thôi cái tính yếu đuối, khoan nhường đó đi và thay vào đó là sự mạnh mẽ, gan dạ hơn nữa mới ko bị bắt nạt nhiều.

Yun gạt phang tay mình ra khỏi tay Thiên Anh, dùng giấy mềm lau qua lau lại chỗ bị Thiên Anh nắm tỏ ý khinh bỉ những thứ rác rưởi, bẩn thỉu

-  Ngu dốt – Yun chửi thề ra tiếng

-  Cô nói cô sao? – Thiên Anh cười

-  Ko, tao nói mày đó, Thiên Anh – Yun lườm

-  Thì cô tên Thiên Anh mà? – Thiên Anh chọc lại

-  Mày…- Yun cứng họng, mặt mày nhăn nhó lại

-  Tôi thấy cô đang già quá nhanh…và thông mình thì đến quá chậm đó, thôi cái kiểu đó đi, tôi và cô ko nợ nhau, đừng làm phiền đến tôi, giờ tôi ko dễ dãi để cô bắt nạt nữa đâu – thiên Anh mạnh miệng nói rồi về chỗ trước những con mắt tròn xoe của cả lớp đặc biệt là đôi mắt mở to kịch cỡ của Yun. Vy được phen cười ha hả..như… “con điên” . Chắc bác sĩ nào ở 3tk nhìn thấy Vy lúc này phải tặng cho cô nàng vé vào khám bệnh miễn phí mất



-  Nammmmmmmmmm – Tuyết gào thét khi gặp Nam ngoài công viên cùng một em nào khác ko phải mình

-  Ơ em…- Nam hơi giật mình khi thấy Tuyết, trong lòng nơm nớp lo sợ Tuyết nhà ta lên cơn ghen thì chết cả ruồi muỗi bay xung quanh mất

-  Thằng cha này sao anh đào hoa thế nhỉ? Lần này anh chết với em –  Tuyết săng tay áo lên định nhào vào cho hai người kia một trận lên thân thì tiếng chuông đt kêu, cô liền bắt máy. Lúc đó, cô gái kia chạy biến mất vì bị Nam …đuổi

Nghe máy xong, Tuyết quay sang nhìn Nam với đôi mắt toàn lửa là lửa, khuôn mặt thì lạnh như tiền, nhìn xung quanh thấy chiếc xe đạp ở đó, cô giả bộ cười cười và nói

-  Anh…ăn bánh ko?

-  Anh..anh có – Nam thấy Tuyết cười cũng hơ hơ cười theo, đầu gật gật trông cực kì đáng…ghét

-  Ờ…bánh xe đây, anh ăn đi rồi về - Tuyết vớ luôn cái xe đạp đáp thẳng vào người Nam ko thương tiếc, may Nam né được ko thì bây giờ cái mặt đẹp như khắc tạc của anh giờ đang được phẫu thuật chỉnh hình rồi. Tuyết đi trước ko đợi Nam, anh vứt cái xe sang một bên rồi chạy đuổi theo Tuyết.

Chiều nay, lớp Thiên Anh có giờ học ngoại khoá, chỉ mình lớp cô phải đi học còn cả trường được nghỉ.

Đúng giờ, Vy và Thiên Anh đến lớp, Vy liền đi vệ sinh còn Thiên Anh ngồi nghe nhạc và đọc truyện.

“ ting ting”

Cùng một lúc, Thiên Anh và Vy nhận được tin nhắn từ số lạ

“ Vệ sinh xong ra sau trường nhé, tao có chuyện muốn nói. Sim tao hết tiền, đây là sim tao mượn, miễn thắc mắc”

“ Thiên Anh. Ra sau trường đi, tao có chuyện muốn nói. Sim tao hết tiền, đây là sim tao mượn, miễn thắc mắc”

Nhà vệ sinh cũng gần ngay sân sau của trường, Vy tiện đường xuống luôn, xuống sau Vy khoảng 10s, Thiên Anh cười toe toét và nói trước

-  Muốn nói gì lại phải ra đây vậy mày?

-  Nói gì? Mày hẹn tao ra đây chứ? – Vy cau mày, nghi ngờ rồi bỗng có một bàn tay đập mạnh vào gáy của cô khiến cô choáng váng nhưng ko ngất.

-  Bị lừa rồi – Vy khó nhọc nói, tay phải xuýt xoa gáy sau. Ngay giây đó, hơn chục đứa con gái ăn mặc ko đồng nhất gì cả, đứa thì trên đông dưới hè, đứa thì trên hè dưới đông, đứa thì thiếu vải, đứa thì khoác áo choàng khăn kín mít nhưng ko thấy đứa nào quen cả, Thiên Anh lên tiếng hỏi

-  Các người là ai?

-  Là người ghét mày và nó – Một con trên đông dưới hè , tóc tím rực rỡ chỉ tay vào mặt Thiên Anh rồi vào mặt Vy

-  Đúng là lũ thừa gạo mà – Vy bực tức nói to

-  Hai con này gan to lắm nha ! Bọn tao ở đây muốn hai bọn mày phải từ bỏ một thứ, bọn tao sẽ ko đụng đến 1 sợi tóc của chúng mày – Nhỏ tóc tím nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy thách thức

-  Thứ gì? – Thiên Anh và Vy cùng đồng thanh

-  Mày ( chỉ vào Thiên Anh ) bỏ anh Khánh, mày ( chỉ vào Vy ) bỏ anh Minh, ok – nhỏ đó tặc lưỡi, cười mỉa mai. Nhỏ thách thức một điều quá ngu xuẩn, làm sao bắt được những cặp đôi đanh hạnh phúc lại bỏ nhau ko lý do được chứ? Tình yêu chứ đâu phải trò đùa, nói bỏ là bỏ đâu

-  À thì ra là đánh ghen hội đồng – Vy lườm – Hai bọn tao ko sợ chết đâu? Giỏi đánh chết luôn đi – Vy cười khinh

-  Còn việc mày yêu cầu, bọn tao ko làm được – Thiên Anh thêm vào

-  Xông lên đánh luôn đi, chần chừ nhừ thời gian – Một con khác lên tiếng, giọng đã chua rồi hét to lại càng chua hơn. Cả lũ xông lên đánh hai người, Vy và Thiên Anh ko biết võ mấy lên ko chống cự nổi mấy chục thân hình khác nhau liên tục cấu xé, dẫm đạp, túm tóc,…

Máu trong miệng của cả hai cứ thế trào ra theo phản xạ tự nhiên, bị những đôi giày cao gót nhọn hoắt dẫm đạp lên bụng, lên mặt còn gì đau đớn hơn, Vy và Thiên Anh ko chống chả lại được nữa, làm quằn quại dưới đất mặc cho lũ con gái liên tục chửi bới cấu xé

Từ phía sau, một người con gái đứng khoanh tay, một chân nhún xuống, cười đắc ý và lẩm bẩm

-  Là do chúng mày ngu, động đến Vương Thiên Anh này.

-  Chúng mày, chúng mày làm cái gì thế hả? Dừng tay lại ngay…- Từ phía bên phải, 2 bác bảo vệ trường chạy đến, hét to, đám kia thôi ko đánh và bỏ chạy, Yun cũng lủi đi. May hai bác bảo vệ đến kịp ko thì Vy và Thiên Anh đang chờ người đến nhận xác rồi, lũ này ác thật.

Nói như vậy nhưng Thiên Anh và Vy ko bị thương nặng lắm, chỉ bị xước sát bên ngoài và chảy máu một số chỗ chứ ko đến nỗi nhập viện cấp cứu, nhìn cả hai bây giờ trông thật thê thảm…

Cả hai cùng nghỉ học buổi này, được xuống phòng y tế và cả buổi nằm đó để mấy chị y tế phục vụ

-  Ui da…đau quá ! – Vy than khi chị y tế bôi cồn lên khử trùng một số vết thương



-  Ôi ôi vợ anh, em có sao ko? Ai đánh em ra nông nỗi này để anh đi giết chúng…- Minh từ đâu nhảy vào nói một thôi một hồi, tay cầm nắm tay Vy, hai mắt long sòng sọc. Cả nhóm Khánh Anh đều có mặt, anh đuổi mấy cô y tế ra ngoài rồi cả đám ríu rít vào hỏi thăm 2 bệnh nhân

Khánh Anh tự tay bôi thuốc cho Thiên Anh, anh bôi rất nhẹ nhàng nên cô ko đau, còn Vy thì bị Minh hành hạ đến nỗi đau hơn cả lúc chưa bôi thuốc

- Ai đánh biết ko? – Khánh Anh dời mắt khỏi vết thương của Thiên Anh rồi lên tiếng, giọng lạnh tanh và đầy tức giận

-  Là một nhóm nữ, khoảng 30 người – Vy nói

-  

Lạ lắm, bọn em chưa gặp bao giờ - Thiên Anh thêm vào

-  Có con tóc tím? – Hoàng nghi ngờ  một lúc rồi lên tiếng

-  Có – Vy và Thiên Anh đồng thanh

-  Sao? Mày biết à? – Tuyết hỏi Hoàng

-  À ko – Hoàng lắc đầu , Hoàng nghĩ “ Lại là con em gái hư hỏng”

Khánh Anh hơi lắc nhẹ đầu rồi rút đt ra gọi cho ai đó , đầu giây bên kia bắt máy, anh nói lạnh lùng - Điều tra cho tôi một nhóm nữ khoảng 30 người đánh hai học sinh trường Light chiều nay, ko điều tra được biết hình phạt rồi đấy !

 Hoàng lặng lẽ nhìn vào vết trầy xước trên mặt Thiên Anh mà ko khỏi xót xa, đau lòng, anh bấm số cho ai đó nhưng kết quả anh nhận lại chỉ vỏn vẹn hai chữ “máy bận”  anh ra ngoài và lái xe đi tìm ai đó.

Anh lao xe trên con đường dài tấp nập với những suy nghĩ vẩn vơ nửa nghi trong đầu

Xe dừng lại một ngôi biệt thự màu vàng quen thuộc đối với anh, đó là biệt thự của gia đình anh

Hoàng đỗ xe ngay ngoài cổng rồi vào nhà tìm đứa em gái của mình

-  Cậu chủ về chơi ạ? – Đám người hầu cúi đầu đồng thanh nói. Hoàng chỉ lắc đầu thay câu trả lời rồi

-  Hoàng – tiếng ba của Hoàng vang lên từ phía sau

-  Bố, con Thiên đâu – Hoàng vội hỏi

-  Nó mệt, ngủ trên lầu đó – ông nói – mà con tìm nó làm gì? Mấy đứa có đủ ở đây thì về công ty quản lý giúp ta đi – ông nói tiếp

-  Thôi, con ko thích quản lý c.ty đâu, con lên phòng tìm nó rồi con đi luôn – Hoàng vừa nói vừa chạy lên phòng Yun. Anh đập cửa gọi Yun nhưng cô ko trả lời, cửa ko khoá trái lên anh tự mở vào luôn, thấy Yun đang nằm trên giường “ngủ” một cách ngon lành, anh hét

-  VƯƠNG THIÊN ANH, ĐỪNG GIẢ VỜ NGỦ NỮA. DẬY !

Nghe tiếng hét cao cả của anh, Yun bực mình ngồi dậy và nói

-  Anh bị điên à? Anh bảo gì em?

-  Chuyện đó là em làm đúng ko? Mau đến xin lỗi hai người đó ngay

-  Chuyện gì? – Yun giả ngô

-  Ko giấu được anh đâu, chỉ có em mới làm chuyện đó với Vy và Thiên Anh

-  Thôi, làm ơn ra khỏi phòng em đi, em mệt, em muốn nghỉ, em mệt chiều nay em ở nhà đây, làm sao em đánh được hai con đó !

-  Sao em biết hai người đó bị đánh – Hoàng nhìn chằm chằm vào Yun với ánh mắt đầy nghi ngờ

-  Thôi, anh ra ngoài đi, em ngủ đây – Yun nói rồi nằm xuống chùm kín chăn vào người. Nhỏ thầm nghĩ “ Sao anh lại nghi ngờ mình nhỉ? Mình ko có lộ mặt mà? Haizz, mấy con kia làm ăn cũng chán”



-  Mày cứ cẩn thận đấy, thằng Khánh biết là ko xong với nó đâu – Hoàng lạnh lùng nói rồi bỏ ra ngoài , đóng sầm cái cửa làm tim Yun cứ như sắp nhảy ra ngoài vì giật mình

____________________

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. 

Liên lạc với tác giả qua page https://www.facebook.com/HaoKhanhAnhyeuVinhThienAnh hoặc fb https://www.facebook.com/Tao.la.Kevin

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv