Thiên Xu phủ.
Ôn Tề Minh thức trắng một đêm, hắn chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản thẫn thờ ngồi đó. Hoa công công chậm rãi tới gần, thấp giọng thông báo: “Điện hạ, hỷ phục đem tới rồi.”
Nằm ngoài dự đoán của ông, vậy mà vị thái tử điện hạ mất hồn mất vía này bỗng dưng nhoẻn miệng cười, một nụ cười pha chút điên loạn.
Ôn Tề Minh nói: “Tốt, mau mau đỡ ta dậy.”
Ngồi như thế thâu đêm, chân tay hắn tê mỏi cùng đau nhức, màu môi nhợt nhạt khô khốc, quầng thâm kéo dài, trông chẳng khác nào kẻ ốm ba tháng mới xuống được giường vậy. Nhưng Ôn Tề Minh không quan tâm này đó, chỉ cần nghĩ đến những chuyện sắp tới thôi cũng đủ khiến hắn phấn khích đến rùng mình.
Ma ma nhìn thấy bộ dạng ma đói của hắn liền hoảng sợ, miệng bà ta không ngừng càm ràm Ôn Tề Minh không biết giữ gìn thân thể trước ngày đại hôn quan trọng nhất của đời mình, tay thì kéo đám cung nữ theo hầu phía sau mau chóng chải chuốt, sửa sang lại nhan sắc cho thái tử.
Ôn Tề Minh nhìn bộ hỷ phục treo trên giá lại không khỏi nhíu mày. Chung quy, vẫn là không vừa ý. Tâm hắn thắt lại, tựa như có gì sắc bén đâm trực diện vào, trong đầu ân ẩn hiện lên vài ký ức sương mờ. Hình như, đây không phải lần đầu tiên hắn khoác lên mình y phục tân lang.
Thị nữ cẩn thận vạn phần, đem hỷ phục trị giá bằng nửa giang sơn choàng lên người Ôn Tề Minh, hệ lại eo phong, thắt thêm ngọc bội đại diện cho thân phận thái tử của hắn. Rõ ràng là chuyện vui nhưng không hiểu sao bầu không khí có thể ngưng lại được băng hàn, ai nấy đều ái ngại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sớm đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc vị điện hạ này đang chẳng cao hứng ở điểm nào, là ai đã chọc giận ngài ấy rồi.
Hoa công công xuất hiện như một vị cứu tinh của họ, khom người hành lễ: “Điện hạ, giờ lành sắp đến.”
Ôn Tề Minh lúc này mới phản ứng, ánh mắt từ trong gương rời đi. Hắn nheo mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, thời tiết cũng không được tính là thuận lợi cho lắm.
“Vậy thì đi thôi, chuyện tốt không thể chậm trễ được đâu a.”
Điện Kính Thiên vốn lộng lẫy, hôm nay lại đặc biệt vì đại hôn của thái tử mà nhân đôi hào nhoáng xa hoa. Mấy trăm bậc thang dẫn lên đại điện trải thảm đỏ thêu long phượng, cờ tán võng lọng, hoa, lụa đều đỏ tươi rực rỡ, xen lẫn bên trong là màu vàng cao quý đại diện cho hoàng thất Đại Thịnh, chói mắt vô cùng. Ôn Tề Minh vốn dĩ không thích mấy thứ sặc sỡ ấy, nhất là màu đỏ kia, nó gợi cho hắn quá nhiều chuyện đau buồn, bi ai.
Hắn nhìn xuống quảng trường rộng lớn, bách tính Thịnh Quốc vì hắn mà vui mừng, ai ai cũng chúc phúc cho hắn, cho Lưu nhị công tử phủ Tổng đốc Đông. Nhắc tới lại nhớ, Ôn Tề Minh nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Mục Chính đang hoan hỷ nhận mấy lời nịnh nọt của đám quan lại xung quanh, cười khẩy điệu bộ của lão. Đằng xa, Lưu Mục Chính cũng cảm nhận có ánh nhìn chòng chọc không hề che giấu nhằm về mình, lão xoay người tìm kiếm, thật chẳng ngờ khi đối diện với Ôn Tề Minh, vị điện hạ kia cũng không hề có ý định quay đi chỗ khác.
Lưu Mục Chính nhìn thấy rõ ràng là Ôn Tề Minh đang cười vui vẻ với lão. Người ngoài không ngừng tấm tắc thái tử hẳn rất yêu quý “nhạc phụ đại nhân” của mình, song, lão chỉ thấy sống lưng mình lạnh thấu. Đây đâu phải cái nhìn kính trọng hay cảm tạ gì cả, Lưu Mục Chính đủ khôn ngoan để biết Ôn Tề Minh nhìn mình với tư thế của một kẻ đi săn.
Kiệu rước “tân nương” cuối cùng cũng tới, chính xác đến từng phút từng giây. Thị nữ tiến đến, nâng tay vén rèm ngọc lên, người khác kính cẩn đặt bệ cho người trong kiệu bước xuống. Là nam tử nhưng hôn phục của Lưu Nhiên vẫn được làm theo dáng nữ, phục sức cũng vậy, khoác trên một người xinh đẹp như y khiến y tăng thêm ngàn lần kiều diễm. Y không đội khăn, chỉ cầm theo quạt lụa đỏ thêu phượng, hay tay tạo thành hình vong cung, đem quạt che chắn phía trước mặt mình, chậm rãi từng bước tiến tới gần Ôn Tề Minh.
Thấp thoáng, Ôn Tề Minh thấy y mỉm cười với mình.
Rõ rệt, Lưu Nhiên thấy hắn cười đáp lại, ý vị thâm trường.
Hắn chìa tay ra, ngụ ý bảo Lưu Nhiên hãy nắm lấy. Lưu Nhiên cũng không có thời gian để suy nghĩ về điệu cười mới nãy của đối phương, bây giờ có hàng trăm con mắt đang nhìn vào bọn họ, không thể làm ra điều gì thất lễ được. Y đặt tay mình lên tay Ôn Tề Minh, cùng hắn từng bước đi lên mấy trăm bậc thang, hướng về đại điện, hỷ phục quét dài phía sau.
Do y phục “tân nương” có phần nặng nề và vướng víu hơn tân lang, cho nên Lưu Nhiên bị vướng tà một chút, lảo đảo suýt ngã, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại được thăng bằng. Thay vì quan tâm lo lắng, Lưu Nhiên chỉ nghe ra được hờ hững.
Ôn Tề Minh nhàn nhạt nói: “Cẩn thận chút.”
Trong lòng Lưu Nhiên bốc lên dự cảm bất lành, cả người kẽ rùng lên một chút.
Lên đến đại điện, đối diện với Ôn Triều Khanh cùng Lý Sa Tử, Ôn Tề Minh buông tay Lưu Nhiên ra.
“Bắt đầu lễ hợp cẩn!”
Tiểu thái giám kính cẩn dâng lên rượu hợp cẩn đựng trong hai nửa hình hồ lô, được kết nối chặt chẽ với nhau bằng một sợi dây lụa đỏ.
Hai người nhận lấy rượu, một ngụm nuốt xuống yết hầu.
“Ngày lành tháng tốt, tân nhân hành lễ.”
“Nhất bái thiên địa chung vui!”
Ôn Tề Minh, Lưu Nhiên xoay người lại, ngẩng mặt đối diện với đất trời, bên dưới là con dân náo nhiệt của Đại Thịnh, một khấu cúi đầu.
“Nhị bái cao đường!”
Bọn họ lại quay về phía Ôn đế, vòng tay thi lễ, từ từ khom lưng xuống. Ôn Triều Khanh ngồi trên ngai vàng, trong đáy mắt không khỏi thoát ra ý cười mãn nguyện.
“Tam bái nội ngoại tông thất!”
Mỗi người một hướng, bái lạy hai bên người nhà.
“Tứ bái, giao bái kết đồng tâm!”
Ôn Tề Minh chậm rì rì mà xoay người đối diện với Lưu Nhiên, đón nhận ánh nhìn hạnh phúc của y.
Nhưng lần bái này không giống những lần trước, Ôn Tề Minh không có ý định làm ngay. Quan khách còn tưởng hắn đột nhiên xúc động, muốn nói gì với Lưu Nhiên trước khi hai người chính thức trở thành của nhau.
Chỉ thấy Ôn Tề Minh đưa tay ra, chạm vào gò má Lưu Nhiên rất nhẹ nhàng, tựa như chuồn chuồn đáp nước. Theo bản năng, Lưu Nhiên tránh đi, nhưng vẫn là Ôn Tề Minh nhanh hơn, khóe miệng hắn giương lên độ cong kỳ lạ, là sát khí.
Hắn nói, toàn bộ đều là thất vọng: “Thật sự là huynh.”
Lưu Nhiên nhìn thấy đầu ngón tay Ôn Tề Minh còn dính chút lớp nguỵ trang của mình, thảng thốt lùi lại.
“Lưu Nhiên, huynh rốt cuộc có bao nhiêu thứ lợi hại như thế này? Vết thương hôm đó ta chém rách liền có thể dễ dàng che đậy bằng một lớp họa trang. Ta có thể hỏi thứ này là gì không? Da giả hay vẫn là điều gì khác đi?”