Thảo nguyên, Bách Quỷ Dạ Hành.
Cả bộ lạc nháo nhào lên, người tới kẻ lui, chậu máu pha loãng với nước bê ra liên tục, ai nấy đều sợ đến tái xanh mặt.
Bô lão A Tát Dã một tay ấn chặt miệng vết thương của nam nhân, một tay làm mấy hành động kỳ lạ theo tín ngưỡng của Bách Quỷ Dạ Hành, nói cách khác là làm phép cầu thần linh ban phước phù hộ.
Trên giường là A Thi Dật máu tươi be bét, thảm hại vô cùng. Tộc trưởng của họ trời sinh dũng mãnh, như ưng hùng trên trời cao, chưa từng thua cuộc, cũng chưa từng nan kham đến thế, đây là lần đầu tiên Bách Quỷ Dạ Hành lo sợ sẽ mất đi vị thủ lĩnh này.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, cuối cùng A Tát Dã cũng vớt được cái mạng của A Thi Dật trở về. Nhưng phảm ứng khi tỉnh dậy của hắn lại nằm ngoài dự đoán của tất cả. Không vui mừng vì còn sống, không nhẹ nhõm vì chưa chết, không biết ơn vì được cứu, hắn như con thú điên cuồng bám lấy A Tát Dã mà gặng hỏi: “Giang Minh Nguyệt đâu? Hắn còn sống hay đã chết?”
Nhìn tia máu hằn lên trong mắt A Thi Dật, A Tát Dã nhíu mày: “Giang Minh Nguyệt là ai?”
“Người không biết hắn là ai? Không phải chứ, người đừng giả bộ với con. Đây là đâu? Thịnh Quốc ra sao rồi?”
“Thịnh Quốc?” A Tát Dã càng không hiểu được, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chiến tranh rồi, đánh nhau với Nhung Quốc.”
“Nhung Quốc? Đó chẳng phải là chuyện rất lâu về trước rồi sao?”
A Tát Dã ấn A Thi Dật nằm lại giường: “Tuy ta đã già nhưng chưa hề lẫn, từ lúc tỉnh dậy ngài như kẻ điên vậy. Chiến tranh giữa Thịnh và Nhung bây giờ mới xảy ra thôi, còn Giang Minh Nguyệt là ai thì ta không rõ, ngài có cần ta phái người đi nghe ngóng?”
“Tát Dã trưởng lão...”
“Hửm?”
“Đây là năm bao nhiêu?”
“Tính theo triều đại Tây Vực, năm hai mươi chín.”
A Thi Dật sững sờ, hắn bắt đầu để ý cảnh vật xung quanh mình, đây chẳng phải là lều của hắn hồi còn lang thang trên thảo nguyên, làm thủ lĩnh của Bách Quỷ Dạ Hành man rợ sao?
Sao có thể? Trước khi nhắm mắt, hắn là tướng lĩnh thân cận của Giang Minh Nguyệt, theo hắn đánh vào Thịnh Quốc, đoạt lấy ngôi vị; sau đó vì nam nhân ấy mà ở lại, bảo hộ hắn, quan tâm đến hắn. Nhưng Giang Minh Nguyệt chưa từng thực sự để ý đến ngai vàng chói mắt kia, hắn chưa từng xưng đế, chưa từng mặc lên hoàng bào hay ngồi lên long sàng chủ vị. Vậy cho nên, khi Ôn Tề Minh tới, Giang Minh Nguyệt bình thản đứng chờ cái chết.
A Thi Dật không cam lòng để hắn chết, một mực kéo hắn đi, thậm chí đến cả quỳ xuống van xin đối phương mau rời khỏi nơi này, nhưng cũng không thể lay chuyển được ý đã quyết.
Giang Minh Nguyệt nói với hắn những lời cuối cùng: “A Dật, ngươi mới là người cần phải đi. Giang Ninh ta cả đời này thật may mắn khi gặp được ngươi, nhưng chúng ta không giống nhau. Hôm nay, ta bắt buộc phải chết ở đây, còn ngươi, ngươi phải sống vì Bách Quỷ. Ta đã thề với hắn rằng cả đời này sẽ không phản lại Thịnh quốc, vậy mà bây giờ ta còn dẫn quân đến tước đoạt phụ mẫu của hắn, tất nhiên sẽ không cho phép bản thân chết tử tế.”
“Nhưng phụ mẫu của ngươi đã bị chính đất nước thối nát này giết chết! Minh Nguyệt, hãy bỏ lại tất cả và mau đi cùng ta, có được không?”
Giang Ninh lắc đầu, lấy ra một cây cung giao cho A Thi Dật: “Ân oán giữa ta và hắn bắt buộc phải giải quyết trong hôm nay, ta sống hay chết còn chưa rõ ràng được, ngươi đừng quá lo lắng. A Lợi Bố Nhĩ Cát Na, A Thi Dật, với tư cách là bằng hữu của ngươi, có thể nhờ vả một việc cuối cùng hay không?”
“Nếu ngươi chịu quay về Tây Vực với ta, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
“Vậy thì là từ chối rồi còn gì, vốn dĩ ta định đưa nó cho a tỷ, nhưng xem ra không thể.” Giang Ninh mân mê cây cung đã sớm nhuộm màu bi thương chết chóc.
A Thi Dật bật khóc, nam nhân thảo nguyên như hắn lại có hành động đáng xấu hổ như vậy: “Ngươi thật tàn ác, Giang Minh Nguyệt. Biết rõ tình cảm của ta dành cho ngươi, biết rõ ta cố tình để ngươi lợi dụng nó để đạt được mục đích, nhưng ngươi chưa một lần xao động.”
Giang Minh Nguyệt cười nhạt: “Bảo trọng, A Thi Dật. Phải biến Bách Quỷ Dạ Hành trở thành một nơi hùng mạnh, không được phép sống theo kiểu ngày trước nữa, phải chân chính đi lên, có biết không?”
A Thi Dật hung hăng quẹt đi hàng nước mắt trên má mình, thô bạo giật lấy cây cung trên tay Giang Ninh rồi xoay người rời đi.
“Giang Minh Nguyệt, ta sẽ đem thứ này về giao tận tay cho tỷ tỷ của ngươi, nhưng trước đó ta sẽ giết chết tên kia đã.” Một lời này hắn chỉ nói cho mình nghe, Giang Ninh vĩnh viễn không biết được.
Trước mặt hắn, Ôn Tề Minh tóc tai tán loạn, như quỷ dữ bước ra từ thây sơn biển máu, đơn thương độc mã tiến vào. Thực chất Giang Ninh cố tình để hắn một đường tới điện Kính Thiên thuận lợi, quân lính điều động hết đi, chỉ vỏn vẹn vài trăm người. A Thi Dật rút lưỡi đao, vào thế thủ với Ôn Tề Minh.
“Ôn Thịnh Đế, muốn vào được trong đó thì bước qua xác ta.”
Nhưng hắn đã đánh giá thấp Ôn Tề Minh, đánh giá thấp người được cho là thiên đạo chi nhân, cho dù không cần luyện tập cũng vượt qua người khác cả dặm phố. Hơn nữa, Ôn Tề Minh lúc này còn chẳng thiết tha gì đến mạng sống, hắn chỉ muốn giết hết tất cả thảo nguyên, giết chết nam nhân đang ở trong điện Kính Thiên kia.
Giang Minh Nguyệt sẽ không chạy trốn, Ôn Thịnh Đế tin tưởng.
Một kiếm xuyên thủng, đao trên tay A Thi Dật rơi xuống đất, hắn cứ thế mà chết đi. Trong lòng thầm nghĩ Giang Ninh phải biết ơn mình vì hắn tạo ra không ít hiểm thương cho Ôn Tề Minh, bây giờ Giang Ninh đổi ý, không muốn chết nữa thì cũng có thể dễ dàng đoạt mạng hắn.
Lại một lần nữa, A Thi Dật đánh giá thấp tình cảm Giang Minh Nguyệt dành cho Ôn Thịnh Đế.
Sau đó mở mắt, hắn vậy mà lại ở thảo nguyên thênh thang rộng lớn, mặt non choẹt, đầu tóc ăn mặc ngổ ngáo, tưởng chừng đã trở về quá khứ.
Không, chẳng hề hư ảo giấc mộng, đây là sự thực, A Thi Dật trọng sinh, mang theo ký ức cả một đời nuối tiếc khi trước.