Biên ải, giáp ranh giới Nhung Quốc.
Trong lều trại chủ tướng, Giang Ninh miệt mài nghiên cứu trận địa của nơi này, một mình hắn đơn độc, không ai trợ giúp, không viện binh, không kẻ hầu người hạ. Nhung Quốc tồn tại hàng trăm năm nơi lòng chảo, bốn bên đều là sườn dốc dựng đứng, kiểu cách đánh trận của họ chắc chắn sẽ không thể phát huy được hết ở nơi đồng bằng. Hơn nữa, hai bên còn bị ngăn cách bởi Vọng Hà chảy xiết, rõ ràng lợi thế nghiêng về phía Thịnh Quốc.
Song, cũng không thể xem thường được, Giang Ninh từ trước đến nay làm cái gì cũng tính toán rất nhiều, chừa lại đường lui cho mình. Hắn lo xa đến mức Ôn Tề Minh còn phải than phiền và bái phục. Cứ như vậy, lại một đêm không ngủ, cũng chẳng ăn chẳng uống gì.
Bình minh chiếu xuống mặt song như dát bạc, tiếng nước gối lên nhau xuôi về hạ nguồn rì rào, càng tôn thêm không khí tĩnh lặng trước giờ chiến.
Lúc nào cũng vậy, hai bên sẽ đàm phán với nhau như một giải pháp tối ưu thay vì chiến tranh. Ai cũng hiểu rõ chiến tranh chẳng bao giờ tốt đẹp, chúng luôn đẫm máu, dù thắng hay thua thì tổn thất cả hai bên đều không có gì bù đắp được. Kẻ chiến thắng có thể vui mừng trong chốc lát, còn người thua lại chỉ biết dằn vặt với những gì mình không bảo vệ được. Nhưng, đối với mỗi binh lính thì việc ra chiến trường, lập công danh, giữ lấy tấc đất non song là điều còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.
Dẫn đầu bên kia là một kẻ trung niên, áng chừng tầm tuổi Giang Triết Viễn. Lão trợn mắt long song sọc, dùng sức hô vọng sang bên bờ kia Vọng Hà bằng chất giọng khàn khàn của kẻ nghiện rượu lâu năm, râu ria xồm xoàm rung lên theo cuống họng: “Đừng vọng tưởng Nhung quốc dễ dàng buông xuống chuyện này, Tam hoàng tử của chúng ta chết thảm nơi đất khách quê người, vậy mà Thịnh quốc các ngươi lại chẳng thèm đưa ra một lời giải thích, đó chẳng phải là khinh thường chúng ta hay sao!”
Giang Ninh điều khiển cương ngựa, bình tĩnh đáp lại: “Chương Hàm tự vẫn trên đường tới Thiên Khải, Thịnh Quốc chưa đưa ra lời giải thích vì vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân vì sao y làm vậy. Hơn nữa, Ôn Đế còn chưa hỏi tội vì sao Chương Hàm thân là con tin lại dám đổ vấy tội lên người Thịnh Quốc, thậm chí khiến cho mối quan hệ hai nước bất hoà.”
“Hoang đường! Nhãi ranh, ngươi tưởng ta dễ tin vào lời của mấy con lừa Thịnh Quốc sao? Tam hoàng tử tuổi xuân phới phới, nhiệt huyết yêu đời, cớ sao tự dưng tự sát? Các ngươi dám làm không dám nhận?”
Biết đàm phán là vô ích, bên kia còn chuẩn bị sẵn máy bắn đá, đúng như dự tính của hắn. Giang Ninh phất tay, toàn bộ quân lính nhận lệnh, lùi hết về phía sau cả trăm mét, vượt thoát khỏi tầm ngắm của máy
“Nếu ông có nhiều thắc mắc đến vậy thì ta sẽ giúp ông xuống đó hỏi trực tiếp Chương Hàm cho rõ ràng.”
“Ranh con! Không biết trời cao đất dày.”
“Ta chính là ngông cuồng như vậy, ông có thể làm gì? Vọng Hà chảy xiết như thế, mấy tên suốt ngày múa trên núi như ông, có thể qua nổi không?”
“Bắn!”
Quân Nhung nhận được mệnh lệnh, lập tức chặt đứt dây cố định, hòn đá nặng cả tấn vút bay lên không trung, nhắm thẳng về phía Giang Ninh. Hắn thúc ngựa, chạy vượt ra khỏi tầm ngắm, ngoảnh lại cho lão già kia một ánh mắt coi thường.
“Dựng cầu ngay cho ta! Ta phải giết tên oắt đó!”
Dưới dòng chảy xiết của Vọng Hà, binh lính Nhung Quốc gồng mình tạo ra một con đường thông giữa hai quốc gia. Vì có sự chuẩn bị sẵn cho nên chẳng mấy chốc mà thứ đó đã hoàn thành, quân Nhung tràn sang. Giang Ninh không hề nóng vội, hắn châm lửa trên đầu mũi tiễn, ghé mắt ngắm bắn. Tên rời cung, theo sau là hàng loạt mồi lửa khác bay lên, cắm thẳng xuống mặt đất.
Lão già kia trào phúng sau khi thấy một màn vừa rồi: “Sao nào nhóc con, run đến nỗi không bắn được ai nữa hả?”
Nhưng vừa dứt lời, mặt đất bốc cháy dữ dội, thậm chí còn rất nhanh, bùng lên hoá thành bức tường đỏ vây lấy quân Nhung Quốc.
“Tướng quân! Dầu hỏa! Dưới mặt đất toàn dầu hỏa! Chúng ta bị hắn lừa rồi!”
Bị lửa thiêu đến mơ hồ, quân Nhung ngã xuống mặt đất nhanh chóng, Giang Ninh vẫn bình thản trên lưng ngựa, hướng về lão tướng kia mà nói: “Tuy ta còn trẻ, thiếu hụt kinh nghiệm trận mạc, nhưng tình báo của Nhung Quốc cũng đừng quá coi thường ta như thế chứ. Chỉ cứ một mống quân này sang đối phó với ta? Chưa đủ. Cảm ơn đằng đó đã giúp Thịnh Quốc xây cầu bắc qua Vọng Hà, mở đường cho ta hoàn toàn tiêu diệt thành Hoa Điện.”
Lão tướng quân không cam lòng chết dễ dàng như thế, hắn nhìn Giang Ninh đầy hận thù rồi nhảy xuống Vọng Hà. Khốn nạn, sao kẻ kia nói tên này dễ chơi? Thân cô thế cô, không có tình báo giúp sức? Làm sao hắn biết được quân ta đã chuẩn bị máy bắn đá? Làm sao hắn biết quân ta đã tạo sẵn những mảnh ván cầu hòng vượt qua Vọng Hà? Chẳng phải kẻ kia nói sẽ hỗ trợ lão tiến vào biên giới Thịnh Quốc thuận lợi, chỉ cần mang mấy trăm người là ổn rồi ư? Mẹ kiếp, hóa ra Nhung Quốc đã bị lừa. Hơn nữa, tên kia cũng không đơn giản như y nói, ánh mắt của hắn không phải của con mồi, đó là của kẻ đi săn lùng.
Những kẻ chạy thoát khỏi đám lửa liền bị quân Giang Ninh bố trí một kiếm giết chết. Thắng được trận đầu tiên quá dễ dàng, chính Giang Ninh cũng không ngờ được. Hắn nhìn về phía bên kia bờ sông, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ: vì sao trận đầu tiên quan trọng đến thế mà Nhung Quốc chỉ cử đi có vài trăm người?
“Đừng vội vui mừng, đây cũng chỉ là một trận giáp lá cà, nguy hiểm thật sự vẫn còn ở phía sau. Tuyệt đối không được chủ quan lơ là.” Phó tướng đi theo trận này là một kẻ vô danh, không thuộc bất kỳ gia tộc nào, hoàn toàn một đường bần hàn đi lên, dựa hết vào thực lực bản thân.
Hắn đủ khôn ngoan để nhận ra Giang Ninh không thừa thắng xông lên. Nhỡ đâu đây chỉ là mồi nhử, ở phía cánh rừng bên kia mới là cả quân đoàn thật sự đang chờ đợi bọn họ.
“Dừng lại ở đây, dựng trại, cắt cử người canh gác.”
“Vâng.”
Giang Ninh đánh giá cao hắn, gọi lại: “Đường Gia, ta sẽ trực gác đầu tiên.”
Đường Gia trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình, hắn không thể ngờ được người này lại biết tên hắn. Dù gì thì Giang Ninh cũng là quý nhân lá ngọc cành vàng, có thể để ý tới những thân phận thấp hèn như hắn sao? Xem ra tính cách người này cũng không tệ đến mức như cuộc đời đồn đại.
“Vâng.”
Đêm hôm đó, trên chiếc cầu xây chóng vánh bắc ngang Vọng Hà xuất hiện một thân hắc y. Khi hắn nhìn ngang liếc dọc thì lưỡi kiếm của Giang Ninh đã kề trên cổ hắn, không chút do dự: “Ôn Tề Minh, ngươi đúng là tên mắc bệnh anh hùng đáng ghét. Ngươi không biết hỏi xem liệu ta có cần sự giúp đỡ của ngươi hay không à?”
“Ha ha, Giang Ninh, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện...”
“Ngươi thật ích kỷ, Ôn Thịnh Đế.”