Kiếp trước.
Phủ Vĩnh An chìm trong lửa lớn, Chân Châu, San Hô kéo hai người Giang Tô, Giang Ninh chạy thoát. Vì nhất quyết không muốn bỏ lại Bạch Hồng Y, Giang Ninh kháng cự mãnh liệt, sau đó bị chính tay mẫu thân mình đánh ngất rồi đẩy đi. Họ đưa hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, dúi cho một ít lộ phí, dặn dò Giang Tô: “Tiểu thư, ngược dòng sông này là Tây Vực, người nhất định phải tới được đó. Chân Châu phải từ biệt người từ đây.”
“Chân Châu cô cô, San Hô cô cô, hai người đi đâu?” Giang Tô níu lại, nàng không muốn mất thêm ai nữa.
“Tiểu thư, người mau tranh thủ thời gian, bọn chúng đang tập chung ở Vĩnh An, hiện tại sẽ không truy đến đây. Bọn ta... sẽ quay về với phu nhân.”
Giang Tô không nói được bất cứ lời gì, nước mắt cứ thể chảy dài theo gò má hồng hào.
“Người đừng khóc, phải thật mạnh mẽ lên.” San Hô cười cười, tựa như tất cả mọi điều khủng khiếp chưa từng xảy ra, “Phải biết chăm sóc bản thân cho thật tốt, lúc nào công tử tỉnh dậy, người phải nói cho ngài ấy biết nữa.”
“Tiểu thư, công tử, phu nhân vì hai người kiêu ngạo.”
Đáng tiếc, một lời này, Bạch Hồng Y vẫn không thể tự mình nói ra; Giang Ninh cũng vĩnh viễn chẳng nghe được.
Thuyền rời bến, Giang Tô xuyên qua màn nước mắt, nói với hai bóng lưng vội vã rời đi trên bờ: “Cảm ơn hai người đã luôn ở bên nương của ta.”
Rồi nàng lại nhìn về phía Vĩnh An lửa khói nghi ngút, chiếu sáng cả vùng trời, dập đầu quỳ lạy, nghẹn ngào không thành tiếng: “Nương, nữ nhi bất hiếu, không thể bảo vệ người. Ta sẽ chăm sóc A Ninh thật tốt, chúng ta sẽ cùng nhau rửa mối hận này. Khi mọi việc xong xuôi, nữ nhi sẽ đến tìm người, vậy cho nên, người hãy đợi ta nhé.”
Lúc Giang Ninh tỉnh dậy thì thuyền nhỏ cũng đã đi được một đoạn xa, Vĩnh An đã khuất dạng. Hắn nhìn Giang Tô đỏ hoe con mắt, nhìn kỷ vật nương để lại, nhìn máu dính bẩn trên khinh bào xám, Giang Ninh biết cơn ác mộng bây giờ mới bắt đầu.
Ánh trăng rơi xuống sàn thuyền hoá thành sương mai, ai là người sẽ tới, thức tỉnh nắng trời cho hai người họ giữa đêm thâu bất tận?
Sương hoả ngút ngàn, tôi luyện sắt đá. Ngại chi cánh nhạn truy đuổi trời cao.
Bọn họ một đường thẳng đến Tây Vực, nhưng thuyền cập bến rồi, khắp nơi chỉ là hoang mạc cùng núi đồi. Giang Ninh không biết phải đi đâu, bọn họ đã nhịn đói ròng rã mấy ngày trời, nếu bây giờ gặp thổ phỉ thì hắn cũng không chắc mình sống sót được. Hơn nữa, Tây Vực có chào đón hai tỷ đệ bọn họ hay không?
Đúng là chạy đâu cho khỏi nắng, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, điều cả hắn và Giang Tô lo sợ đã xảy ra: Bách Quỷ Dạ Hành xuất hiện, mang theo giáo mác, cưỡi ngựa hú hét vây bọn họ lại như những con mồi béo bở.
Giang Ninh rút kiếm, bảo hộ Giang Tô ở phía sau. Con thỏ vào phút cuối cùng, biết mình không thể nào thoát cũng sẽ hoá thành thú dữ. Hắn gần như chẳng còn biết đau là gì, đột phá vòng vây, cướp ngựa dẫn Giang Tô chạy thoát. Nhưng cờ xí Bách Quỷ Dạ Hành vẫn phần phật trong cơn gió, móng ngựa nện từng vó rõ ràng ngay phía sau. Tên thủ lĩnh lấy ra một sợi dây thừng, buộc vào đuôi tiễn, nhắm thẳng người Giang Ninh mà bắn.
Mũi tên xuyên qua vai Giang Ninh, máu tươi bắn ra ướt cả vạt áo Giang Tô ngồi phía trước, thủ lĩnh Bách Quỷ giật dây thừng, trực tiếp kéo Giang Ninh xuất nền cát nóng bỏng.
“A NINH!!”
Lưỡi đao kề vào cổ họ, không thể tiếp tục vùng vẫy thêm được nữa. Cả hai bị buộc tay, chạy theo sau đoàn ngựa thảo nguyên đầy chật vật. Giang Tô mặc dù sức lực không đủ nhưng nàng cường ngạnh bản thân thẳng sống lưng, kiêu ngạo khinh thường nhìn những kẻ trên yên ngựa. Giang Ninh thương tích đầy mình, còn thảm hơn thế, hết ngã rồi lại đứng lên, còn đâu dáng vẻ công tử ngọc thụ lâm phong chỉ mấy ngày trước. Song, ngọn lửa hận thù trong đáy mắt Giang Ninh chưa từng nguội lạnh hay tắt ngúm.
Bị đem về doanh trại của Bách Quỷ Dạ Hành, bọn chúng nhốt cả hai vào một cái cũi giữa trời nắng nóng, mặc kệ sống chết mà rủ nhau chè chén. Giang Ninh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái, vỗ vỗ mu bàn tay, trấn an Giang Tô: “A tỷ, đừng quá lo lắng, ta không sao đâu. Tỷ phải tỉnh táo lên, chốc nữa còn phải tìm cách thoát khỏi đây.”
“A Ninh.... xin lỗi... tỷ xin lỗi...”
“Không phải lỗi của tỷ, không ai trong chúng ta có lỗi hết, được chứ?”
Trong lều, chủ toạ là thủ lĩnh của tộc Bách Quỷ. Bọn họ sống chủ yếu dựa vào việc cướp của giết người, man di mọi rợ, cho nên sau mỗi lần phóng hoả một ngôi làng nào đó, bọn họ lại ăn mừng, rượu thịt no nê. Việc bắt Giang Tô, Giang Ninh chỉ là thuận tay mà thôi.
“Thủ lĩnh, mặc dù lấm lem nhưng ta thấy nữ nhân chúng ta vừa bắt được không tồi. Nhan sắc tuy không kiều diễm như nữ nhân tộc ta, nhưng có thể cho là thay đổi khẩu vị đi. Ha ha ha ha!”
“Hắn nói đúng đấy thủ lĩnh, hơn nữa, vị trí áp trại phu nhân vẫn luôn để trống đó thôi!”
A Lợi Bố Nhĩ Cát Na, A Thi Dật chỉ chăm chăm uống rượu, không nói gì về mấy lời nhảm nhí của thuộc hạ. Đúng là nữ nhân kia rất có nhan sắc, lại vô cùng khí khái kiên cường, nhưng không phải kiểu hắn thích. Để nói đến chuyện hợp sở thích, hắn lại chú ý tới nam nhân kia hơn.
Nam nhân đó mặc dù trông lôi thôi xơ xác, nhưng vẻ đẹp căn bản không bị lu mờ. A Thi Dật rất thích những người sở hữu đôi mắt đẹp, vừa hay, mắt của nam nhân đó lại tròn tròn như quả hạnh ngọt, song, nó lại không hề ngọt, sắc bén như đao, cắt ra được cả vết thương. Tồn tại sâu trong đáy mắt nam nhân là một chấp niệm sâu không thấy đáy, A Thi Dật nổi lên hứng thú muốn chinh phục.
“Đem bọn chúng thả xuống, trị thương đi.” A Thi Dật đặt bát rượu cạch xuống bàn, ra lệnh cho thuộc hạ.
Mới đầu, thuộc hạ còn ngơ ngác không hiểu: “Thả ai cơ ạ?”
“Hai người mới bắt được, trị thương và cho chúng ăn đi.”
“... Dạ??”
“Còn phải để ta nói tới lần thứ hai à?”
Tên kia sợ hãi đến tỉnh rượu, vâng vâng dạ dạ rồi lật đậy chạy ra. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì hắn lại hớt ha hớt hải chạy lại: “Thủ lĩnh, chúng trốn thoát rồi!”