Giang Triết Viễn yên lặng nghe Ôn Tề Minh chỉ trích, không thể phản bác lại một lời. Ông không phủ nhận hay trốn tránh, Giang Triết Viễn công khai thể hiện mình chán ghét chính nhi tử của bản thân. Quá kỳ lạ. Vốn dĩ sẽ không như thế, chỉ là cả Giang Tô lẫn Giang Ninh đều giống y đúc Bạch Hồng Y, từ ngoại hình cho tới tính cách. Nhìn bọn họ, Giang Triết Viễn lại nhớ tới người đàn bà đã cưỡng ép bước chân vào Vĩnh An phủ, thản nhiên ngồi trên ghế chủ mẫu.
Nếu không có sự xuất hiện của Bạch Hồng Y thì biết đâu, Lý Sa Tử cũng sẽ không thất vọng về ông rồi lựa chọn Ôn Triều Khanh. Ôn Tề Minh hỏi mối quan hệ giữa hai người là gì, Giang Triết Viễn chẳng phải chột dạ không dám nói, mà là ông không biết phải nói ra làm sao.
Lý thị mặc dù không lâu đời như Ôn thị hay Giang thị, song quyền lực và thanh thế cũng đủ lớn. Công tử, tiểu thư thế gia đều giao lưu với nhau từ rất sớm như một hình thức lôi kéo quan hệ hoặc phô trương thị uy thanh thế cho gia tộc, Giang Triết Viễn quen Lý Sa Tử từ khi còn là thiếu niên choai choai chưa lớn. Đối với nàng, Giang Triết Viễn vừa gặp đã rơi vào cảnh ngộ nhất kiến chung tình.
Từ dáng điệu cho đến khuôn mặt cùng tính cách của Lý Sa Tử, tất cả đều khiến Giang Triết Viễn say mê. Nàng khác với nữ tử quyền quý bình thường. Lý Sa Tử trầm ổn như mặt hồ tĩnh lặng, biết đối nhân xử thế, biết lấy đại cục làm trọng. Nàng không phải thánh mẫu, cũng chẳng phải là ác nữ thâm hiểm. Lý Sa Tử rất thông minh và khôn khéo, bản lĩnh cao vô cùng. Bởi vậy, Giang Triết Viễn mới cuồng nhiệt đuổi theo bóng hình của nàng, trong mắt của ông lúc nào chỉ có Lý Sa Tử.
Giang công tử của Vĩnh An năm ấy tương tư Lý tiểu thư Thiên Lang phủ, người người đều rõ. Ôn Triều Khanh càng rõ hơn ai hết.
Cảm giác thanh mai trúc mã cùng thích một người con gái là thế nào? Nếu như Giang Triết Viễn hận không thể nói cho cả thế gian hay thì Ôn Triều Khanh lại chọn cách lùi lại phía sau. Bản thân là thái tử Thịnh Quốc nhưng Ôn Triều Khanh lại không có đủ tự tin chiến thắng Giang Triết Viễn. Lý Sa Tử với hắn mà nói là giấc mộng cả đời, không có thực.
Nhưng rồi năm ấy, mùa đông lạnh lẽo hơn bao giờ hết, tuyết trắng phủ dày mọi vật, hắn cùng Giang Triết Viễn đến biên ải phía Tây dẹp tan mấy bộ lạc thiểu số quấy nhiễu. Ở đó, bọn họ gặp Bạch Hồng Y.
Thiếu niên nghịch ngợm mang lòng hiếu kỳ cao, rảnh rỗi bèn lẻn ra ngoài ngắm cảnh sắc hiếm có của Tây Vực. Núi cao trùng điệp, sườn dốc gần như thẳng đứng, lớp tuyết dày lún đến quá mắt cá chân. Nào ngờ lại bắt gặp nữ tử một thân huyền y, tay ghì chặt cương ngựa, đá Tô Kỷ như phát sáng trên suối tóc của nàng, hoà cùng đôi môi đỏ rực, vô cùng chói mắt trên nền tuyết trắng.
Cả Ôn Triều Khanh lẫn Giang Triết Viễn đều nghĩ: Đẹp không bằng Lý Sa Tử.
Nhưng Bạch Hồng Y không phải nữ tử khuê các tầm thường, không nói hai lời thì tiễn đã lên dây. Ánh mắt nàng thờ ơ lạnh lùng, khiến hai nam nhân kia cũng bị doạ cho lùi lại mấy bước.
“Người Trung Nguyên? Thịnh Quốc?”
Ôn Triều Khanh muốn hoà hoãn tình hình nên mở miệng trước, đon đả cười nói: “Cô nương thật tinh mắt, tại hạ quả thực đến từ Thịnh Quốc. Vốn chỉ tới ngắm cảnh cùng bằng hữu, nào ngờ lại làm phiền đến cô nương, thật sự xin lỗi.”
Bạch Hồng Y khẽ nhíu mày liễu, thả tiễn trên tay. Mũi tên lao vút đi trong cơn gió, phóng thẳng về hướng Giang Triết Viễn.
Giang Triết Viễn phản xạ nhanh liền tránh thoát. Song, ngay từ đầu mũi tên ấy không nhắm vào hắn, Bạch Hồng Y giết chết tên thổ phỉ đang mon men tới gần đánh lén từ phía sau.
“Người của Thịnh Quốc thì nên ở yên bên trong mấy bức tường, Tây Vực không phải chỗ để dạo chơi ngắm cảnh.”
“Cô nương, cảm tạ...”
Bạch Hồng Y chỉ đánh giá thêm một cái, ở bên kia lại xuất hiện thêm hai người. Nhưng họ không phải thổ phỉ man di mọi rợ, hai cô nương mặc y phục Tây Vực, dũng mãnh giục ngựa chạy tới.
“Công chúa!”
Chân thúc bụng ngựa, Chân Châu, San Hô thành thục lấy cung tên, lên dây phòng bị với sự xuất hiện của Giang Triết Viễn và Ôn Triều Khanh.
“Ta không sao, về thôi.”
Bạch Hồng Y kéo lên mũ trùm, điều khiển hướng đi của ngựa rồi lao đi. Vó ngựa nện trên mặt tuyết ướt lạnh, tuyết trắng bắn lên theo mỗi bước chân. San Hô, Chân Châu nhìn bọn họ rồi lầm bầm nói gì đó bằng tiếng Tây Vực, nhanh chóng đuổi theo chủ tử của mình.
“Nữ nhân Tây Vực quả thực hung dữ và đáng sợ a.” Ôn Triều Khanh vuốt vuốt ngực.
Giang Triết Viễn nhìn tên thổ phỉ bị Bạch Hồng Y nhất tiễn giết chết, cảm thán: “Ta khâm phục tài bắn cung của nàng ta. Ngươi mau nhìn đi Triều Khanh, vị trí chuẩn xác, lực đạo đủ, không hề xao động.”
“Hình như là công chúa? Trang sức của nàng ta có gắn Tô Kỷ, đặc trưng của hoàng tộc Tây Vực. Chậc chậc, đến cả thị nữ bên người cũng giỏi võ nghệ, nếu như Tây Vực tiến đánh thì Thịnh Quốc thua mất. May mà phụ hoàng chọn thiết lập mối quan hệ giao hảo hoà bình với họ.”
Giang Triết Viễn lấy khuỷu tay chọc Ôn Triều Khanh: “Khéo có khi nàng ta sẽ là hoàng hậu tương lai của ngươi. Quan hệ giữa hai nước luôn là sợi tơ mỏng, để gia cố nó thì liên hôn luôn là giải pháp tốt nhất. Ngươi cứ liệu dần đi là vừa.”
Ôn Triều Khanh không nói gì, chỉ cười cười. Hắn hiểu quá rõ việc mình đố kỵ với Giang Triết Viễn. Bản thân là thái tử, hắn không có quyền tuỳ ý trong tình yêu. Hoàng hậu của hắn phải là người mang lại lợi ích cho đất nước, hôn thư của hắn cũng chẳng bao giờ viết tên hắn, sẽ là Thịnh Quốc và Tây Vực.
Trớ trêu thay, vận mệnh xoay vần, người tính không lại trời tính. Tây Vực công chúa năm đó lại bước qua cửa Vĩnh An, cùng tam bái với Giang Triết Viễn, trở thành Giang đại tướng quân phu nhân. Còn Ôn Triều Khanh, vị thái tử luôn tự ti và đố kỵ lại có được Lý Sa Tử làm hoàng hậu, cùng nàng sinh hạ Ôn Tề Minh.